Chương 18: Nói chuyện

Tần Sở cầm trong tay một cây bút mực đen, tùy ý xoay xoay, không nói một lời...

Khoảng hai mươi giám đốc điều hành trong phòng cũng im lặng như nhau, nín thở sợ cắt ngang suy nghĩ của anh. Bầu không khí có vẻ hơi căng thẳng.

Một lúc sau, Tần Sở mới mở miệng nói: "Dự án đó? Tôi đã từ chối rồi."

"Hả? Từ chối rồi? Tại sao ngài lại làm vậy, Chủ tịch Trần? Bộ phận của chúng tôi đã mất ba tháng để soạn thảo một đề xuất sau khi dành cả năm ngoái để tính toán ngân sách và các chỉ số kinh doanh. Nó chắc chắn sẽ có lãi và cũng đã được phê duyệt của Chủ tịch."

Tần Sở nghe thấy những lời đó, ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn giám đốc cục Đất Đai rồi nói: "GK hiện đang ở trong tay tôi, tôi không cần phải giải thích lý do cho quyết định của mình, nếu ông không chấp nhận, cứ giao ra đơn từ chức của ông."

Khi những từ cuối cùng được thốt ra từ miệng, anh ném cây bút xuống bàn, khiến mọi người kinh hãi và im lặng.

Anh bước ra khỏi phòng họp...

Anh biết rằng dự án trang viên Cánh Đồng Xanh sẽ mang lại lợi nhuận, nhưng anh cũng biết rằng nếu dự án này được thi hành, trường cấp 2 sẽ buộc phải di dời. Không ai biết trường cấp 2 quan trọng với anh như thế nào, cũng như không ai biết anh yêu cô gái tên Hoắc Miện nhiều như thế nào.

Bên trong phòng làm việc của Chủ tịch...

"Chủ tịch Trần, có người điện cho anh, tôi bắt máy nhưng cô ấy không nói là ai."

Dương, thư ký của anh, thận trọng đưa chiếc điện thoại di động đến...

Khoảnh khắc Tần Sở nhìn thấy ID cuộc gọi, đôi mắt lạnh lùng của anh tràn ngập sự ấm áp.

Anh gọi lại ngay...

"Miện,

em tìm anh sao?"

"Tần Sở, chúng ta nói chuyện đi." Bên kia điện thoại, Hoắc Miện đã bình tĩnh lại sau cơn tức giận.

"Được thôi, anh sẽ cử người đến chỗ rước em. Em đang ở đâu?"

"Anh không cần phải làm thế. Gặp tôi ở quán cafe Lưới Kéo ở Đường Bán Nguyệt."

"Được, anh lập tức đến."

Cúp máy, Tần Sở khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Anh dường như khác hoàn toàn so với khi ở trong phòng họp.

Răng của Dương suýt rớt ra vì ngạc nhiên...

Chủ tịch mới đã đảm nhận chức vụ được một tuần rồi, nhưng Dương chưa bao giờ thấy anh cười với bất kỳ ai, kể cả chủ tịch.

Nhưng cuộc gọi này lại khiến sếp của mình mỉm cười, trời ơi...

Có vẻ như người gọi đến là một người quan trọng đối với chủ tịch, anh thư ký đã ghi nhớ số điện thoại đó trong đầu.

Tần Sở lái chiếc Audi R8 của mình đến điểm hẹn, chưa đầy mười lăm phút đã đến nơi. Hoắc Miện đã đợi sẵn ở bên trong.

Từ xa, anh đã thấy cô ngồi bên cửa sổ.

Anh chỉ có thể nhìn thấy một bên khuôn mặt cô, nhưng dù chỉ như vậy cũng đã khiến anh bồn chồn trong bụng.

Trong bảy năm qua, cô không ngừng xuất hiện ở trong tâm trí anh, những suy nghĩ về cô gần như khiến anh phát điên ...

Anh cảm thấy trái tim đang thôi thúc, từ từ bước vào ...

Hoắc Miện ăn mặc đơn giản. Trước khi đến gặp Tần Sở, cô đã trở về căn hộ thay đồ.

Cô mặc quần trắng trơn và áo phông màu vàng; dáng vẻ giản dị nhưng lại trững trạc một chút.

Hoắc Miện cũng lười trang điểm, trừ những dịp đặc biệt. Cô cảm thấy việc thoa hóa chất lên mặt cảm giác rất bết rích và nó dường như cũng không có tác dụng chống lão hóa nên cô không muốn tốn thời giang để trang điểm.

Tần Sở sải bước đi tới, ngồi xuống trước mặt cô...

Suy nghĩ của Hoắc Miện lập tức trở về hiện thực, cô bình tĩnh nói: "Anh muốn uống gì?"

"Em uống gì anh uống cái đó." anh trả lời.

"Nhưng tôi đang uống nước lọc."

"Vậy anh cũng uống nước lọc." Anh kiên quyết.

Hoắc Miện cảm thấy bất lực, vẫy người phục vụ lại, nói: "Xin lỗi, lấy cho anh ấy một cốc nước lọc được không?"

Quay người lại, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mặt mình, một gương mặt quen thuộc nhưng xa cách, sau đó chậm rãi mở miệng.

"Tần Sở."

"Hửm!"

"Chúng ta nói chuyện đi."

"Được thôi."

"Anh muốn gì ở tôi?"

"Anh muốn chúng ta trở lại như trước kia." Tần Sở không chút nghĩ ngợi thốt ra.

"Ha, không thể nào, Tần Sở. Bây giờ mọi chuyện đã khác cũng đã thay đổi nhiều thứ" Hoắc Miện cười khổ.

"Anh xin lỗi về sự việc cha dượng của em, anh cũng chỉ mới biết được gần đây thôi."

Ngạc nhiên thay, Tần Sở đã xin lỗi cô với thái độ vô cùng chân thành.

Quen biết Tần Sở lâu như vậy, cô biết anh là người kiêu ngạo như thế nào. Nhưng anh lại sẵn sàng thừa nhận lỗi lầm của mình, thật khác với Tần Sở cô từng biết.

"Người chết rồi cũng không thể sống lại được, xin lỗi có ích gì?"

"Anh có thể bù đắp lại cho em." Tần Sở nói thêm.

Hoắc Miện cười lạnh: "Bù đắp cho tôi? Bằng cái gì, tính mạng của anh sao? Hay tiền của anh? Anh có biết hôm qua anh đi tìm mẹ tôi, bà ấy lại bị tăng huyết áp, cuối cùng bà phải nhập viện không? Gia đình chúng tôi đã có một người chết rồi, anh còn muốn cái gì? Anh cũng muốn tôi chết sao? Như vậy anh sẽ vui đúng không?"