"Ha ha, giải thích? Cô còn có cái gì để mà giải thích?" Ninh Trí Viễn hỏi Hoắc Miện với thái độ lạnh lùng và xa cách.
Cứ như thể anh không còn là người đàn ông mà cô biết ngọt ngào và chu đáo mà cô đã hẹn hò trong ba năm.
Quá nhiều thứ đã thay đổi chỉ trong vòng một đêm...
"Trí Viễn, chúng ta ở cùng nhau ba năm, anh không biết em là người như thế nào sao?"
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu nhìn Hoắc Miên, cười nói: "Tôi thật sự đã từng rất yêu cô. Nếu không phải xảy ra chuyện tối qua, tôi thật sự cho rằng cô là một nữ thần thuần khiết mà tôi có thể yêu thương chăm sóc, ai mà có biết rằng nữ thần mà tôi tôn sùng lại là người lăng loàn như vậy? Cô đã ngủ với hắn bảy năm trước ... khi đó cô bao nhiêu tuổi chứ? Mười tám tuổi? Hoắc Miện, cuối cùng tôi cũng biết được bộ mặt không biết xấu hổ như thế nào của cô. Không có gì ngạc nhiên khi cô lại chọn hẹn hò với tôi... có vẻ như tôi đang sài lại đồ thừa của người khác."
Ninh Trí Viễn cố ý nhấn mạnh từ "đồ thừa"...
Ngay cả người y tá Hạ Mạn, một người ngoài cuộc, cũng quay sang nhìn Hoắc Miện với vẻ kinh ngạc và không thể nào tin vào tai mình được. Hoắc Miện tuy đối mặt với những lời cay nghiệt của Ninh Trí Viễn nhưng lại cảm thấy thất vọng nhiều hơn là đau lòng.
Cô không thể ngờ rằng những lời nói thâm hiểm như vậy lại được thốt ra từ miệng một người đàn ông trông rất hiền lành và tốt bụng...
Hoắc Miện thất vọng nhìn Ninh Trí Viễn, chậm rãi nói: "Trí Viễn, ai cũng có quá khứ, chuyện giữa em và Tần Sở đã là quá khứ rồi..."
"Im đi và đừng nhắc gì đến bạn trai cũ của cô nữa. Tôi thấy anh ta thật kinh tởm. Anh ta nghĩ anh ta là ai? Lái Audi R8 có khiến anh ta ngầu không? Nếu cô thích anh ta như vậy, tại sao cô không nối lại tình xưa với anh ta và để tôi yên?"
"Trí Viễn, hiện tại anh có thể không được bình tĩnh, em biết anh đang tức giận. Khi người ta tức giận, sẽ đưa ra những quyết định không có lý trí và cuối cùng phải hối hận. Em cho anh thời gian bình tĩnh lại, chúng ta nói chuyện sau."
Nói xong, Hoắc Miện xoay người rời đi...
Ninh Trí Viễn cảm thấy có chút đau lòng...
Anh đã tán tỉnh Hoắc Miện suốt ba năm, khiến tất cả mọi người ở trường y của họ đều kinh ngạc. Anh thực sự đã rất yêu cô, nhưng anh không bao giờ có thể chấp nhận quá khứ ô nhục của vị hôn thê này.
Chưa kể bạn trai cũ của cô còn dám khoe khoang, hôm qua còn hôn cô.
Anh và Hoắc Miện ở bên nhau lâu như vậy, nhưng lại chưa từng ngủ cùng nhau. Tất cả những chuyện về quá khứ của cô được phơi bày ra này thật sự khó có thể bỏ qua.
"Bác sĩ Ninh, tôi không thể ngờ được Hoắc Miện lại là người phụ không biết xấu hổ như vậy. Thật đáng tiếc." Hạ Mạn nói.
Cô lẩm bẩm trong miệng.
"Tại sao đó lại đáng tiếc?" Ninh Trí Viễn khẽ nhíu mày.
"Thật đáng tiếc khi một người như anh lại bị đối xử như vậy, tất nhiên. Rất nhiều y tá trong khoa của chúng ta cũng có nhiều người để ý đến anh." Hạ Mạn nói với một nụ cười trên khuôn mặt cô.
Ninh Trí Viễn bĩu môi...
Sự thật mà nói, Ninh Trí Viễn khá hấp dẫn và trông hơi giống một diễn viên chính trong một bộ phim truyền hình Hàn Quốc. Ở những bệnh viện lớn như thế này, hầu hết các bác sĩ điều trị đều là những người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Các bác sĩ trẻ tuổi rất hiếm.
Trước đây có nhiều y tá đã thổ lộ tình cảm với anh, nhưng anh đã có Hoắc Miện rồi. Họ sẽ cùng nhau mua một căn hộ và kết hôn, vì vậy anh ấy không bao giờ nghĩ nhiều đến những vấn đề như vậy.
Bây giờ giữa họ đã xảy ra chuyện như vậy, có lẽ đã đến lúc anh nên bắt đầu nhìn nhận lại mọi chuyện.
"Thật sao? Tôi nổi tiếng đến thế à?" Ninh Trí Viễn mỉm cười hỏi.
"Tất nhiên rồi."
Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng Hạ Mạn, Ninh Trí Viễn cúi đầu áp sát môi cô, hỏi: "Hừm... bao gồm cả cô sao?"
Hạ Mạn mỉm cười, đôi mắt híp lại thành một đường cong, trêu chọc lại: "Anh nghĩ thế nào."
Ninh Trí Viễn và y tá tiếp tục tán tỉnh nhau trong phòng khám nha khoa...
Trong khi đó, ở khoa Sản phụ, Hoắc Miện không có tâm trạng làm việc. Trái tim cô ở nơi khác và tâm trí cô rối bời.
"Hoắc Miện, cô có biết tôi gọi cho cô bao nhiêu cuộc không?" y tá trưởng tức giận hét lên