Chương 12: Sự thật

"Chỉ cần trả lời "có" hoặc "không". Con muốn câu trả lời."

Nói xong, sắc mặt Tần Sở lạnh lùng đến đáng sợ.

"Sở, chúng ta làm như vậy đều là vì con, dù sao cũng là quá khứ rồi. Chỉ là..." Tần Sở đứng dậy trước khi bà Tần có cơ hội nói hết.

"Con biết rồi."

Anh đã nhận được câu trả lời anh cần từ giọng điệu của mẹ anh. Tần Sở sớm đã đoán trước được điều này, đứng dậy. Không nói thêm lời nào, anh bước lên phòng của mình ở tầng hai.

"Sở, con ăn xong rồi hẵng lên lầu nghỉ ngơi." Bà Tần gọi bóng dáng đang rời đi của con trai mình, lo lắng cho sức khỏe của anh.

Tuy nhiên, thay vì nhận lại một câu trả lời, nhưng tất cả những gì bà nhận được là một bóng lưng lạnh lẽo của con trai mình.

"Ngọc Dân... Sở... thằng bé ... nó đã gặp con nhỏ chết tiệt đó sao? Đã lâu như vậy, nó bây giờ cuối cùng đã trở về. Hazz, tôi hy vọng không có chuyện gì xảy ra. Ông nghĩ sao?" Bà Tần ngạc nhiên trước thái độ của con trai mình.

Đã bảy năm trôi qua, con trai bà cuối cùng đã trở về nước. Bà thực sự không muốn mối quan hệ giữa bà và con trai trở nên tồi tệ, tất cả cũng chỉ vì một người phụ nữ.

"Đừng bận tâm. Bây giờ nó đã là một người đàn ông trưởng thành, nó có thể tự mình đưa ra quyết định đúng đắn." Nói xong, Tần Ngọc Dân cầm đũa lên và bắt đầu ăn một cách giận dữ.

Tần Sở trở về phòng. Nhấc chiếc điện thoại di động lên, anh bấm một dãy số.

"Điều tra chuyện đó cho tôi càng sớm càng tốt." anh nói rồi nhanh chóng cúp máy.

Sau đó, anh từ từ mở khóa một ngăn kéo và lấy ra một bức ảnh đã ố vàng.

Trong ảnh có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa. Cô ấy xinh đẹp với những đường nét khuôn mặt khác biệt. Đôi lúm đồng tiền lộ ra khi cô ấy cười thật đáng yêu.

Cô ấy mặc một bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình không làm cô ấy bớt xinh đẹp đi chút nào.

"Miện,

anh rất nhớ em."

Anh nói bằng một giọng trầm khàn như một người đàn ông đang yêu một cách vô vọng.

Ký ức của anh quay trở lại khung cảnh trong bức ảnh, được chụp cách đây bảy năm.

Trời xanh, mây trắng, sân trường, và... người con gái anh yêu.

Sáng hôm sau...

Hoắc Miện dậy sớm bắt xe buýt đến bệnh viện nơi cô làm việc. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, cô cầm bát canh xương heo nấu sáng hôm đó đi tìm Ninh Trí Viễn. Cô muốn giải thích với anh những gì đã xảy ra ngày hôm qua.

Tại khoa Mắt điều trị ngoại trú...

Khi Hoắc Miện đi vào, thấy Hạ Mạn, một trong những y tá, đang cẩn thận băng bó vết thương trên trán Ninh Trí Viễn.

"Trời ạ, chuyện gì xảy ra với anh vậy bác sĩ Ninh? Sao anh có thể bất cẩn như vậy?" Giọng của nữ y tá vang to một cách giả tạo, khiến mọi người khó chịu.

"Trí Viễn." Hoắc Miện ở cửa khẽ gọi.

Cả hai cùng quay lại đối mặt với cô. Vẻ mặt Ninh Trí Viễn vô hồn, ánh mắt nhìn Hoắc Miện. Không thể nào diễn tả được những gì anh ấy đang nghĩ.

"À, Hoắc Miện, cô đến rồi, hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi trước đây."

"Không cần đi." Ninh Trí Viễn đột nhiên vươn tay tóm lấy Hạ Mạn. “Băng vết thương cho tôi xong đi.”

"Bác sĩ Ninh, ừm... anh nên để bạn gái chăm sóc cho mình." Hạ Mạn vừa nói vừa cười ngượng nghịu.

Hoắc Miện định nói gì đó, còn chưa kịp nói thì đã nghe Ninh Trí Viễn nói ra từng chữ. "Cô ấy không còn là bạn gái của tôi nữa."

"Anh nói gì?" Hoắc Miện hơi nhíu mày.

"Tôi nói, hôm qua chúng ta chia tay rồi. Cô không phải bạn gái của tôi nữa, tôi cũng không xứng với một người bạn gái thượng lưu như cô. Sao cô không đi tìm bạn trai cũ siêu giàu của mình đi? Anh ta có xe hơi và biệt thự, tôi chỉ là một bác sĩ nghèo. Cô sẽ không sung sướиɠ khi ở với tôi!" Ninh Trí Viễn giọng điệu ủy khuất.

Hoắc Miện hít một hơi thật sâu. "Trí Viễn." Cô nói, vẻ mặt bình tĩnh, "Hôm nay em đến đây để giải thích chuyện tối qua."