Chương 11: Truy hỏi

Hoắc Miện không nhớ mình về nhà bằng cách nào. Cô ngồi một mình trong bóng tối một lúc lâu, sự việc vừa diễn ra quá hư ảo đến mức cô cảm thấy như một giấc mơ. Vết đau còn sót lại trên má cô chính là dấu vết mà tay Ninh Trí Viễn vừa mới để lại.

Họ quen nhau từ thời đại học, Ninh Trí Viễn đã tán tỉnh cô ấy trong một thời gian rất dài. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô mới bắt đầu hẹn hò với anh. Anh ấy không quá xuất sắc, nhưng anh ấy thực sự rất tốt với Hoắc Miện. Cô nghĩ rằng mình sẽ sống phần đời còn lại như thế này, bình thường, giản dị.

Cô không bao giờ muốn mọi chuyện lại xảy ra như thế này lại ngay vào thời điểm quan trọng như vậy. Tần Sở trở về dường như đã làm mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Một lúc sau, cô bình tĩnh lại, kiểm tra điện thoại. Cô có hơn chục cuộc gọi nhỡ, đều là của Chu Linh Linh.

Trên Wechat còn có ba tin nhắn chưa đọc...

"Miện,

sao không nghe điện thoại? Có chuyện gì sao?"

"Miện,

Tần Sở vừa mới rời đi, hai người làm sao vậy? Cậu ta muốn cùng cậu hàn gắn lại hả?"

"Miện,

nói gì đi. Cậu không sao chứ?"

Hoắc Miện có ngàn lời muốn nói, nhưng tâm trạng ủ rũ như bây giờ, cô cũng chẳng muốn nói gì.

Sau một hồi suy nghĩ, cô trả lời tin nhắn.

"Hôm nay tớ hơi mệt, gặp lại mình sẽ kể cho cậu nghe. Tớ không sao, cậu đừng lo cho tớ."

Chu Linh Linh vài giây sau mới trả lời lại.

"Được, tớ chỉ muốn biết cậu có bị sao hay không thôi. Miện,

hi vọng cậu hiểu được, cuối cùng có một số việc cậu phải đối mặt."

Không ai biết chuyện xảy ra giữa Hoắc Miện và Tần Sở rõ hơn Chu Linh Linh.

Hoắc Miện là bạn thân trong suốt thời trung học của cô ấy, Chu Linh Linh đã làm chứng cho tình yêu say đắm giữa Hoắc Miện và Tần Sở.

Thật không may, hai người họ chia tay sau sự cố đó.

Hoắc Miện lại cầm điện thoại gọi cho Ninh Trí Viễn, nhưng điện thoại của anh đã tắt máy.

Cô biết, đối với Ninh Trí Viễn mà nói, chuyện này quá đột ngột, quá tàn nhẫn...

Đó là quá khứ của cô, nhưng bây giờ cô đang phải trả giá. Ai là người đáng trách?

Trong bóng tối, Hoắc Miện khẽ thở dài. Cô biết rằng có những thứ không thể trốn tránh mãi mãi. Đây cũng là những điều không thể trốn tránh.

Ngoại ô thành phố, ở khu thượng lưu...

Một chiếc Audi R8 màu bạc từ từ lái vào khuôn viên của một trang viên tráng lệ, khoảng hơn chục vệ sĩ cúi đầu chào chiếc xe của anh ta một cách kính trọng.

Kẹt một tiếng, chiếc xe dừng lại trước cửa trang viên, Tần Sở mặt không chút biểu cảm bước xuống xe. Anh mở cửa nhà và bước vào.

Tần phu nhân lập tức đứng lên, cười nói: "Sở, con về rồi, cha con đang đợi con ăn tối, mau đi rửa tay đi."

Tần Sở không đáp. Thay vào đó, anh đi thẳng vào phòng ăn và ngồi xuống bên cạnh cha mình, Tần Ngọc Dân. Anh nhìn chằm chằm vào cha mình với những cảm xúc lẫn lộn.

"Ba, con có chuyện muốn hỏi ba."

"Chuyện gì?" Bắt gặp ánh mắt không mấy thân thiện của con trai, Tần Ngọc Dân cảm thấy bất an kỳ lạ

“Năm đó, để ép con và Hoắc Miện xa nhau, hai người đã làm gì gia đình cô ấy?”

Sau khi Tần Sở hỏi xong, sắc mặt Tần Ngọc Dân và Tần phu nhân đều có sự thay đổi lớn.

"Con muốn hỏi đến chuyện gì?" Bà Tần cười cứng nhắc.

Tần Sở không đáp lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cha mình, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trên khuôn mặt ông.

Tần Sở ra nước ngoài bảy năm trước, từ đó đến nay chưa từng quay lại. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra trong thời gian đó.

Tuy nhiên, trước đó, anh cảm nhận được sự căm ghét sâu sắc trong giọng điệu của Hoắc Miện.

Anh ta đủ thông minh để đoán rằng cha mẹ anh ta có thể đã làm điều gì đó với gia đình Hoắc Miện.

Tần Ngọc Dân cảm thấy rất khó chịu dưới cái nhìn của chính con trai mình.

Một phút sau, Tần Ngọc Dân cụp mắt xuống. Câu trả lời của ông ấy có vẻ như là muốn né tránh .

"Đã qua lâu như vậy, sao lại nhắc lại?