Chương 6: Say rượu

Quý Thanh Vinh cười mềm mại: “Là thế này, từ lúc ba anh còn sống, từng cho tôi hai căn nhà, ở trong tay tôi cũng không có ý nghĩa, tôi đang nghĩ sang tên lại cho anh. Tôi hiểu thời điểm này Hoa Thông cũng cần tiền….”

Cô đang lấy lui làm tiến, ở trong mắt Tần Thận hình tượng của cô là nàng dâu nhu nhược vô tri của nhà hào môn, sẽ không tham lam tiền tài của gia đình anh. Bên cạnh đó Tần Thận làm ông chủ của một công ty lớn như Hoa Thông, cũng sẽ không để mắt chút tiền lẻ này.

Quả nhiên, nam nhân chỉ nâng lên mí mắt nhìn cô, sau đó liền lắc đầu: “Là ba cho cô, cô cứ lấy đi.”

Quý Thanh Vinh làm bộ dáng sợ hãi, thả tay xuống, đang muốn mở miệng, Tần Thận chấm dứt câu chuyện của cô, nói tiếp: “Cô không nói tôi cũng muốn nói chuyện này, trong di chúc của ba không nhắc đến cô, nhưng dù sao cô cũng là vợ ông, vẫn nên có quyền thừa kế. Ngày hôm trước tôi đã cùng các cổ đông của công ty thương lượng, quyết định trao cho cô 5% cổ phần.”

Cô hoàn toàn bất ngờ, trái tim đập loạn, móng tay bóp lòng bàn tay, vẫn cứ từ chối: “Tôi không cần, nữ nhân như tôi cả ngày đều ở trong nhà, cũng không có chỗ tiêu tiền.”

Tần Thận nhăn mặt, nói: “Đúng là vậy, cô nên thường xuyên ra ngoài, gặp gỡ bạn bè nhiều hơn. Nghe nói trước đây cô học chuyên ngành nghệ thuật của đại học St. John, vì sao sau khi lập gia đình thì trở nên như thế… Yếu đuối?”

Vốn dĩ anh muốn nói ngu muội, nhưng nghĩ đến tính cách của cô, không nói được quá nặng.

Trên mặt Quý Thanh Vinh hiện ra lúng ta lúng túng, nhưng trong lòng lại cực kỳ sung sướиɠ. Ban đầu cô chỉ tính thương lượng để bán hai căn nhà kia lấy tiền mặt, thế mà bây giờ còn có cổ phần công ty, mỗi tháng đều được chia cổ tức, hơn giá trị hai căn nhà rất nhiều nha.

Tần Thận cầm bát trên tay sắp sửa đứng dậy: “Không có chuyện khác thì tôi đi trước.”

Cô vội lấy bát từ trong tay anh, đầu ngón tay khẽ vuốt qua mu bàn tay anh, mang đến một hồi tê dại. Cô thực tri kỷ nói: “Anh đi ngủ đi, tôi dọn dẹp cho.”

Anh có chút hoảng hốt, đang muốn xoay người lên lầu, thình lình bị gọi lại. Trong mắt nữ nhân tràn ngập cảm kích, thật cẩn thận thử hỏi: “Ngày mai, về nhà ăn cơm sao?”

Tần Thận không tự giác cắn chặt răng, còn chưa phản ứng lại liền nghe bản thân nhẹ nhàng trả lời “Ân”. Chờ anh phản ứng được bản thân vừa nói gì, Quý Thanh Vinh sớm đã vui sướиɠ mang bát đi rửa.

Anh nắm chặt tay, thả nhẹ bước chân đi lên lầu.

Mấy ngày này Tần Thận mỗi ngày đều trở về nhà ăn cơm chiều, đôi mẹ con này ở trên bàn cơm cũng không nói chuyện gì, nhưng nhìn qua lại thấy được mẹ con hòa thuận. Người giúp việc ở Tần gia cảm thán sau khi ông chủ Tần qua đời thì bà chủ cũng an phận không ít, sống cùng cậu chủ cũng không phát sinh bất kỳ chuyện gà bay chó sủa nào.

Trên thực tế Quý Thanh Vinh đang giả vờ ngoan ngoãn, cô mới nhận được chỗ tốt, không thể nhanh như vậy hiện nguyên hình, ít nhất cũng phải chờ đến lúc tiền thật sự rơi vào túi cô. Tần Thận thì sao, anh không còn hà khắc với bản thân như lúc trước, nhưng thời thời khắc khắc vẫn nhớ rõ cần tránh tị hiềm, mỗi khi nhìn cô cũng chỉ mơ hồ liếc mắt một cái, dù sao cần tôn trọng mẹ kế.

Gần đây trời chuyển lạnh, chỉ bán tơ lụa là không đủ, nên hôm nay Tần Thận hẹn ông chủ của công ty kinh doanh đồ da ở phía Bắc đến bàn chuyện làm ăn. Ông chủ bên kia khoác áo khóac lông chồn, bộ râu rậm, bàn xong chuyện làm ăn liền nhất quyết lôi kéo anh muốn cùng ăn một bữa. Tần Thận không thể từ chối, đành gọi người truyền lời cho biệt phủ báo không quay về ăn tối.

Anh chưa từng uống nhiều rượu, vệ sĩ đã thay anh uống không ít rượu, nhưng vì ngại ông chủ bên kia quá nhiệt tình nên anh cũng phải uống mấy chén. Qua ba vòng gọi rượu, ông chủ kia cuối cùng cũng gục ngã, Tần Thận sai người đưa ông ta về khách sạn, lúc này mới cố gắng chống thân thể ngồi lên xe về nhà.

Về đến nhà đã là 11 giờ đêm, anh tưởng rằng Quý Thanh Vinh đi ngủ từ sớm, lại không ngờ trong đại sảnh để lại một bóng đèn nhỏ, radio phát khác nhạc, nữ nhân kia dựa trên sô pha, trắng nõn khuôn mặt ghé vào chiếc chăn mềm mại, ngủ cũng không an ổn.

Anh đứng ở cửa nhìn cô, sau lưng bị gió lạnh thổi đến mức lạnh lẽo, nhưng ngực lại là lửa nóng. Anh biết cô đang lấy lòng anh, vì cô ngại phải ăn nhờ ở đậu.

Anh gọi: “Chú Tần.”

Nhưng tối nay anh bảo Tần Bình về trước, ông đã sớm đi nghỉ trong phòng ở phía sau hoa viên.

Tần Thận bước đi trầm trọng, anh muốn tiến đến đánh thức cô, không ngờ đi đến trước mặt, lại bị vướng vào gối ôm trên mặt đất, lảo đảo ngã vào cạnh người cô.

Anh đấm hai cái vào trán, cố gắng thanh tỉnh một chút, nghiêng đầu nhìn Quý Thanh Vinh.

Thời điểm anh gặp mặt cô, thời điểm ăn cơm, cô cũng như vậy nhíu mày, giống như trong lòng có rất nhiều ưu sầu, ngay cả lúc này dù ngủ rồi cũng thế.

Anh duỗi tay, ở trong không trung dừng một chút, tiếp tục nhẹ nhàng chạm chạm bả vai cô: “Cô Quý?”

Cô không tỉnh.

Thảm lông trên vai rơi xuống, tản ra hương vị quả quýt quen thuộc. Tần Thận ngửi nhẹ, nhớ đến ngày hôm ấy sau khi anh mắng cô cũng ngửi được hương vị này. Anh có chút bất đắc dĩ, ngủ cũng không quên xịt nước hoa sao?

Đầu óc anh có chút hỗn độn, rượu chậm rãi nổi lên tác dụng, bỗng nhiên anh duỗi tay đẩy Quý Thanh Vinh, cứng rắn đẩy cô tỉnh.

Quý Thanh Vinh bị đẩy sang một bên, đầu đập vào tay vịn sô pha, may mà không đau. Cô che đầu mở mắt, nhìn thấy Tần Thận dang hai tay, nhắm mắt nghỉ ngơi, suýt nữa cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác.

Con riêng của cô, từ trước đến giờ không phải rất để ý quy củ sao? Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh cởi tây trang mặc quần áo ở nhà, ngay cả cà vạt cũng chưa bao giờ nới lỏng. Vậy mà lúc này anh lại cởi xuống hai cúc áo, lộ ra cổ cùng xương quai xanh, dang rộng hai tay, bộ dáng tùy ý, tuyệt không phải bộ dáng thường ngày của anh.

Say rượu, Quý Thanh Vinh xác định.

Cô đánh bạo đẩy anh hai cái, thấy nam nhân không tỉnh, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Ban đầu cô vốn dĩ muốn đi ngủ sớm, nhưng vẫn luôn nhớ bản thân đang làm một người dịu dàng mẹ kế, đành cố gắng chờ anh trở về. Cô là kiểu người đã diễn thì sẽ diễn đến cùng, giống như nếu cô muốn Tần Thận tin cô là nữ nhân thích khóc, cô liền đối gương tập luyện mỗi ngày. Tối nay anh về muộn, vậy cô liền chờ anh về.

Lúc này anh đã say, Quý Thanh Vinh không nghĩ mất thời gian quan tâm anh, đang muốn đứng dậy lên tầng, bỗng nhiên lương tâm trỗi dậy, đem chăn lông nhỏ trên người mình chuyển sang đắp trên người anh.

Thân hình nam nhân vốn cao lớn nên chăn chỉ đắp được một nửa, nhìn bộ dáng anh buồn cười, cô bật cười. Đúng lúc này, Tần Thận bỗng nhiên mở miệng: “Cười cái gì?”

Quý Thanh Vinh cứng lại, không ngờ anh sẽ đột nhiên tỉnh, chỉ đành nói: “Cho rằng anh uống say.”

Anh trả lời: “Không say.”

Không nghe cô phản hồi, anh lặp lại lần nữa: “Tôi không say.”

Quý Thanh Vinh chỉ đành nói: “Anh không say.”

Cô chợt nhớ bản thân đã yên phận ở trong nhà một tháng, hôm nay bạn tốt gọi điện thoại đến hẹn cô ngày mai ra ngoài hẹn hò, nhân cơ hội này cô nói: “Ngày mai tôi muốn ra ngoài đi dạo, có thể chứ?”

Tần Thận say đến mơ mơ màng màng, chỉ đáp: “Được.”

Kỳ thật khi anh thanh tỉnh cũng không có ý định từ chối, đây là chuyện của cô, anh sẽ không can thiệp quá nhiều.

Quý Thanh Vinh có chút sợ đứng đắn Tần Thận, mặt anh lạnh đến mức dọa người, nếu không cô cũng không phí nhiều như vậy tâm tư để lấy lòng anh.

Cô tiếp tục nói: “Tôi cảm ơn anh trước.”

Tần Thận cảm thấy lời này không đúng lắm, nhưng nữ nhân trước mặt đã như cơn gió mà bay lên tầng, anh nắm thật chặt thảm lông trên người, nhắm mắt lại liền ngủ.