Chương 5: Ăn mì

Ngày hôm sau, bà Ba cùng với cháu bà ta là kẻ gây ra hỗn loạn ở công ty Hoa Thông cũng bị Tần Thận đưa trở về.

Trước khi lên xe bà Ba hô to gọi nhỏ: “A Sinh, ta nhìn cháu lớn lên, cháu đối xử với trưởng bối như thế sao?”

Tần Thận sắc mặt thờ ơ, chỉ liếc hai người một cái: “Lễ tang vốn dĩ nhiều việc, mấy ngày tới không tránh được việc tiếp đãi bà không chu toàn, đành phải tiễn bà về trước.”

Bà Ba tức giận đến mức khóe miệng run rẩy, lại bị cháu trai vì chột dạ mà kéo lại, lúc này mới không cam tâm ngồi trên xe đi hướng nhà ga.

Cháu trai bà ở công ty Hoa Thông bòn rút không ít, bị Tần Thận phát giác, không dám tiếp tục chọc anh.

Quý Thanh Vinh đã trộm lại toàn bộ châu báu trang sức mà bà lão lấy ở Tần gia, đều thu vào trong túi cô. Từ nhỏ đến lớn cô vẫn được xưng là hỗn thế ma vương, không bao giờ bị người đánh lại không đánh trả chuyện này.

Bà cụ đi rồi, Tần Thận tỏ thái độ rõ ràng, lúc này không ai dám chọc cô. Quý Thanh Vinh sung sướиɠ cực kỳ, chỉ là đã ba ngày cô chưa nhìn thấy Tần Thận.

Nói đến cũng kỳ quái, tang lễ kéo dài bảy ngày, từ lần gặp mặt ba ngày trước, mấy hôm nay cô đều không thấy anh. Có thể Tần Thận vẫn nhìn thấy cô, nhưng thu hồi ánh mắt, từ xa liền tránh.

Dù trong lòng cô không hiểu được, nhưng cô vẫn giống như mấy ngày trước, liền mặc kệ anh.

Mẹ Vương lại ngày ngày đưa thuốc trị thương đến cho cô, Quý Thanh Vinh cảm thấy kỳ quái, thuốc mỡ này tính chất mềm hoạt, sơ qua liền biết không giống loại thuốc mấy ngày trước đưa đến. Mẹ Vương nói: “Là quản gia đưa đến, cũng không rõ làm sao ông ấy biết được.”

Quý Thanh Vinh càng cảm thấy kỳ quái, Tần Bình hiện giờ đi theo Tần Thận, không có lệnh của anh, một quản gia nào dám đưa thuốc cho mẹ kế của chủ nhân. Trong lòng cô hiểu rõ, con riêng của cô, hành động cùng trên mặt thể hiện hoàn toàn trái ngược nha.

Lại qua một ngày, tang lễ hoàn toàn kết thúc, tại ngày thứ bảy Tần Anh Hoa cũng được chôn cất, mọi người thuộc Tần gia ở lại nghĩa trang thời gian vừa qua đều bắt đầu dọn dẹp để trở về biệt phủ nhà họ Tần.

Hàng ngày Tần Thận đều ngủ luôn ở công ty, dường như Hoa Thông không có anh thì sẽ lập tức đóng cửa vậy. Quý Thanh Vinh rất nhiều lần kêu anh về nhà ăn cơm, đều bị từ chối, vì vậy cô liền không kêu nữa. Vốn dĩ cô muốn cùng anh xây dựng quan hệ tốt đẹp, để anh có thể chia cho cô một chút tài sản của Tần gia, Tần Thận nếu muốn tránh mặt, cô liền thỏa mãn mong muốn của anh, như vậy không phải làm anh càng thoải mái.

Ban đêm, Tần Thận ký xong phần tài liệu cuối cùng, anh tháo kính, xoa xoa hơi đau thái dương. Tần Anh Hoa để lại rắc rối không nhiều nhưng cũng không ít, anh phải tăng ca mấy ngày.

Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ thạch anh, kim đồng hồ đã chỉ số chín, hôm nay không có người từ biệt phủ tới truyền lời, chắc là cô đã từ bỏ.

Nhớ đến biểu tình mờ mịt của Quý Thanh Vinh khi nhìn thấy anh cố tình tránh cô vào mấy ngày trước, Tần Thận thở dài. Không trách được cô, hoàn toàn do anh.

Tần Bình gõ cửa bước vào, hỏi: “Cậu chủ, hôm nay vẫn nghỉ lại công ty sao?”

Quản gia nhiều hơn vài tuổi so với ba anh, vậy mà mấy ngày gần đây vẫn phải đi theo anh chạy trong chạy ngoài. Tần Thận lắc đầu, anh cầm lấy áo khoác phủ lên người, nói: “Đi thôi, về nhà.”

Thượng Hải đang vào tháng 11, thời điểm thời tiết chuyển lạnh, đến gần 10 giờ bọn họ mới về đến biệt phủ. Tần Thận đi đến căn phòng đã xa cách 7 năm, không ngờ vừa mở cửa liền nhìn thấy Quý Thanh Vinh khoác trên mình mỏng mang váy ngủ đang đàn dương cầm.

Anh mờ mịt trong giây lát, vị trí này đúng rồi, đúng là phòng anh, nhưng cách bố trí căn phòng đã hoàn toàn thay đổi. Từ ban công đến cửa phòng được trang trí bằng đủ loại bồn hoa, lọ hoa, giữa phòng đặt một cây đàn dương cầm, khác với đàn dương cầm ngày xưa của anh, chứng tỏ đàn này mới được mua.

Nữ nhân đi chân trần, ngón tay ở trên phím đàn chuyển động lên xuống, đôi mắt nhắm lại, toàn thân đắm chìm trong tiếng đàn.

Từ tiếng đàn anh hiểu được kỹ năng chơi dương cầm của Quý Thanh Vinh không quá tốt. Chỉ một đoạn nhạc của Ba Lan cũng bị cô đàn sai vài nốt, nhưng cô không thèm để ý, sai thì sai, vẫn tiếp tục.

Giờ anh mới nhớ trước đây ba từng gọi cho anh, hỏi có thể cải tạo phòng của anh không, lúc đó Tần Thận cảm thấy không sao, chỉ trả lời tùy ý ba. Không ngờ Tần Anh Hoa chỉ vì lấy lòng vợ, liền đem phòng anh chuyển thành phòng nhạc.

Trong lòng anh buồn bã, đang muốn rời đi, đầu lại vô tình đυ.ng tới một gốc cây lan chi, phát ra một tiếng trầm vang.

Một bàn tay Tần Thận che đầu, đầu ong ong, bị đâm cũng không nhẹ.

Quý Thanh Vinh hoảng sợ, cuống quít rời khỏi ghế, chạy đến trước người anh, cách anh hai ba bước, hỏi: “Có sao không?”

Tần Thận đáp nhẹ nhàng bâng quơ: “Không sao.”

Cô vội giải thích: “Tôi không biết anh sẽ đến, nếu biết đã mang cây lan chi này đi chỗ khác.”

Tần Thận nâng mắt, cùng cô đối diện: “Trước kia tôi ở đây.”

Quý Thanh Vinh càng khó xử: “A, ngày mai tôi sẽ chuyển mấy đồ này ra ngoài?”

Anh bật cười: “Chắc là quản gia đã dọn dẹp phòng mới rồi, do tôi đi nhầm thôi.”

“Chỗ tôi còn có thuốc giảm sưng, chờ tôi mang cho anh.” Không đợi Tần Thận phản ứng, cô liền như cơn gió chạy ra ngoài, chỉ để lại tiếng bước chân “côp cộp”.

Chỉ một lát, cô hấp tấp trở lại, đem hộp thuốc người giúp việc đưa cho cô mấy hôm trước nhét vào tay anh.

Tần Thận cầm hộp thuốc trên tay, nhớ đến cảnh đẹp bên trong khe cửa vào mấy ngày trước, hơi do dự.

Đôi mắt Quý Thanh Vinh sáng lấp lánh: “Anh ghét bỏ à? Không bẩn!”

Cô không còn mang bộ mặt đau buồn rơi lệ như ở tang lễ, mang nhiều cảm giác tươi mới cùng linh động, làm anh theo bản năng trả lời: “Không.”

Cô cười cười: “Vậy được rồi, anh vừa trở về, tôi đi nấu bát mì cho anh.”

Tần Thận nhìn bóng dáng cô, bất giác gọi cô lại. Quý Thanh Vinh tưởng anh không muốn ăn, ai ngờ nam nhân chỉ nói: “Đi dép vào.”

Anh lại bổ sung một câu: “Cô Quý.”

Câu nói này giống như anh đang nhắc nhở bản thân, đây chỉ là sự quan tâm nhỏ của mẹ kế mà thôi.

Trong phòng trải thảm nên không lạnh, nhưng toàn bộ lối đi đến phòng bếp đều được lát gạch. Cô hơi hơi mỉm cười, gật gật đầu.

Theo tính cách Quý Thanh Vinh, trừ khi có việc nhờ, nếu không cô tuyệt đối không xuống bếp. Khó khăn gặp được Tần Thận trở về, cô quyết tâm nhất định phải cùng anh trao đổi một chút chuyện thừa kế tài sản.

Chồng cô mất đột ngột, một câu trăn trối cũng không để lại cho cô, hiện tại cô không có bất kỳ cổ phần nào của công ty Hoa Thông, chỉ có hai căn hộ mà Tần Anh Hoa trước kia cho cô. Nói là cho cô, nhưng lại kèm thêm một câu không được bán lấy tiền, thì đối với cô cũng như sắt vụn. Bây giờ cho dù không lấy được thêm tiền, ít nhất cô cũng phải được phép bán hai căn hộ kia.

Làm xong bát mì chỉ khoảng mười phút, Quý Thanh Vinh cố ý chiên thêm hai quả trứng, tay nghề này là cô mài giũa được sau khi nhà cô phá sản.

Cô đưa đến trước mặt Tần Thận: “Ăn đi, từ từ kẻo nóng.”

Lúc này, phòng ăn chỉ còn âm thanh ăn mì của nam nhân. Cô chống cằm, nhìn người con riêng trẻ tuổi này.

Hốc mắt nam nhân sâu, lông mày dày và sắc, thâm sắc đôi mắt cực kỳ sắc bén, ngày thường có mắt kính che đậy, có thể nhìn ra vài phần ôn hòa. Nhưng vì khi ăn mì có hơi nước, anh đem gọng kính vàng đặt ở trên bàn, khuôn mặt càng có vẻ lạnh nhạt. Anh cùng ba anh Tần Anh Hoa rất giống, người của Tần gia, lúc trưởng thành đều là cực phẩm.

Anh ăn thong thả, từ tốn, có lẽ là đói bụng, rất nhanh cũng ăn xong rồi.

Tần Thận biết cô đánh giá chính mình hồi lâu, lau khô khóe miệng, anh mang mắt kính, nói: “Cô có chuyện muốn nói với tôi?”