Chương 19: Xé rách

Quý Thanh Vinh nghe nói qua mấy ngày Tần Thận sẽ về, ngay ngày hôm sau cô liền quay lại trường học. Cô nghe ngữ khí của Tần Thận không thích hợp, trực giác phải về trường học ứng phó một phen.

Mấy ngày cô không đi học, trong lòng Thạch Thanh Vân đối cô không bình thường, đã sớm lo lắng cho cô, nhưng ngại với quanh mình có quá nhiều bạn học, không tiện trước tiên hỏi thăm cô. Rốt cuộc đến lúc tan học vào buổi tối, cậu tìm cơ hội, tiến lên hỏi cô: “Thân thể cậu như thế nào? Bệnh nặng sao?”

Quý Thanh Vinh kinh ngạc nhìn cậu, không dự đoán được cậu sẽ quan tâm mình. Nhưng nhớ đến thiệp mời cậu đưa cô lần trước, trong lòng có suy đoán. Vốn dĩ cô đã có tâm tư muốn tái giá, chỉ là trên đường vì chuyện cổ phần mà xoay chuyển tâm ý, mấy ngày gần đây Tần Thận chợt lạnh nhạt đối cô, tâm tư của cô lại bắt đầu lung lay.

Thạch Thanh Vân là con trai độc nhất, ba cậu lại nắm giữ đội quân quan trọng của đất nước, so với Tần gia cũng không kém. Bên cạnh đó tuổi tác của Thạch Thanh Vân cùng cô tương đương, so với gần ba mươi tuổi Tần Thận càng thích hợp.

Trên mặt cô mang theo cười, lộ ra thái độ gầy yếu: “Không có gì quan trọng, nghỉ ngơi mấy ngày đã có vài phần chuyển biến tốt đẹp.”

Thạch Thanh Vân yên lòng, chỉ nói “Vậy liền tốt”.

Cậu thấy sóng mắt nữ tử lưu chuyển, dường như đối cậu mang vài phần tâm ý, trong lòng không khỏi mềm nhũn, buột miệng thốt ra: “Có một nhà hàng mới khai trương, đến kỳ nghỉ cậu đồng ý đi cùng tôi chứ?”

Lời này của cậu có chút đường đột, Quý Thanh Vinh chỉ mỉm cười không nói, cậu liền cảm thấy bản thân quá mức nóng vội, liên tục xua tay giải thích: “Tôi, tôi chỉ muốn cùng bạn học nhiều giao lưu…”

Trên mặt Thạch Thanh Vân một mảnh màu đỏ, lý do này, chính cậu cũng không tin.

Không ngờ Quý Thanh Vinh nghiêng nghiêng đầu, thế nhưng thật sự đồng ý: “Được nha, ngày nào đi thì cho tôi thông tin chính xác, tôi nhất định đi.”

Được sự cho phép của nữ thần trong lòng, cậu nhất thời kích động, ánh mắt khi nhìn cô mang theo một mảnh lửa nóng: “Được! Vậy chốt nhé!”

Cô cùng Thạch Thanh Vân cười nói đồng ý, đảo mắt liền lên xe về nhà.

Thanh niên đứng thẳng tắp ở cổng trường, trên mặt treo nụ cười ngây ngô, bỗng nhiên cảm thấy cả người rét run, giương mắt nhìn lên, một nam từ mang áo khoác đen đang âm trầm nhìn cậu.

Cậu khó hiểu co rúm một chút, tò mò hỏi: “Huynh đài quen biết tôi?”

Nam nhân không nói lời nào, chỉ xách rương hành lý trên tay, lên một chiếc xe khác.

Nam nhân này đúng là Tần Thận. Sau cuộc trò chuyện ngày hôm qua anh liền mua vé xe gần nhất sớm trở về, cũng vừa khéo, vừa đến cổng trường đại học liền nhìn thấy Quý Thanh Vinh đang cùng một nam thanh niên nói chuyện cười đùa với nhau.

Dáng vẻ cô hào phóng khéo léo, tuyệt không có trước mặt anh khϊếp đảm. Lại nghe nữ nhân dễ dàng đáp ứng lời mời của cậu, sự đố kị trong anh khiến anh cơ hồ muốn đốt cháy cậu, nhưng cuối cùng cái gì cũng không thể làm.

Anh ngồi trên xe, cảm thấy thái dương càng thêm đau, bảo lái xe đi về nhà. Không ngờ vừa đến cửa đại sảnh, liền nghe hai nữ tử bên trong đang không kiêng nể gì đàm luận anh.

“Vinh Nhi, cậu thật sự muốn từ bỏ Tần đại thiếu gia sao?” Nói chuyện chính là Hà Vận, Quý Thanh Vinh hôm nay tuy đi học, nhưng vì cô ngủ nướng nên tiếp tục lưu lại ở Tần gia thêm một ngày.

Nữ nhân lười nhác mở miệng: “Cái gì từ bỏ hay không từ bỏ, bây giờ có lựa chọn tốt hơn.”

“Cậu nói đến Thạch Thanh Vân sao?” Hà Vận lộ ra thần sắc không tán đồng, khuyên nhủ, “Tuy nhà cậu ta ở chính trường có chút thanh danh, nhưng rốt cuộc không bằng làm buôn bán của cải hùng hậu, huống chi ba của cậu ta rất cổ hủ, chắc chắn sẽ không đồng ý cậu ta cưới cậu.”

Quý Thanh Vinh nhìn cô liếc mắt một cái, kỳ quái nói: “Ai nói tớ phải cưới cậu ta?”

“Gả cho gia đình kia, không khác tự cắt cánh tay. Đời sau của tớ vẫn muốn được sống tự tại, sao có thể cưới cậu ta. Chỉ đùa cậu ta một chút, vớt chút nước luộc thôi.”

Hà Vận hiếm lạ nói: “Vớt nước luộc? Nhà cậu ta có thể có cái gì nước luộc? Không bằng cậu lấy tài liệu kia, vớt một vớt Tần gia nước luộc!”

“Cậu không hiểu, lần trước tớ nghe được Tần Thận đổi ý không muốn đưa tớ những cổ phần kia, anh khôn khéo như vậy, làm sao tớ vớt được.”

“Lúc ấy cậu nói tớ có thể quyến rũ anh ta, tớ thử một chút, nhưng nam nhân kia, hơi dùng thủ đoạn liền sợ tới mức tè ra quần, mấy ngày cũng không nói chuyện với tớ.”

Cô phát ra một tiếng thở dài: “Không thú vị, thật sự không thú vị…”

Còn chưa chờ cô than xong, cửa bỗng nhiên bị người đẩy ra, nhân vật chính vừa được đàm luận trong miệng các cô hiện đứng sừng sững ở kia, sắc mặt đạm mạc, không thể hiện bất kỳ cảm xúc.

Ngực Quý Thanh Vinh nhảy dựng, tay đang nắm thảm chợt nắm chặt hơn, vừa muốn mở miệng liền bị nam nhân đánh gãy: “Hà tiểu thư, đêm muộn đường dài, Tần mỗ không tiễn.”

Hà Vận sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, sau lưng nói người lại bị người bắt tại trận, huống chi đối tượng còn là hiện giờ quyền thế rất lớn Tần Thận. Cô vội vàng đứng dậy, bất chấp ánh mắt của bạn thân, dưới chân dường như có gió chạy nhanh ra ngoài.

Quý Thanh Vinh nhìn nam nhân tới gần từng bước, trong lòng càng thêm khϊếp đảm, bất giác lui về phía sau.

Giờ phút này cô thật sự hối hận không nên vì chính mình muốn nói chuyện riêng tư mà đem toàn bộ người làm chuyển đến ngoài phòng, lúc này nếu có người ở một bên, cũng để cô an tâm không ít.

Nam nhân không mang mắt kính, con ngươi màu đen càng hiện thâm trầm. Anh nhéo cằm Quý Thanh Vinh, không giận phản cười: “Cô có ý định quyến rũ tôi?”

Quý Thanh Vinh bị niết cằm sinh đau, lại không biết đến tột cùng anh nghe được bao nhiêu, chỉ biết ôm hy vọng, lập tức trong mắt mang hơi nước. Lạnh run mở miệng: “Đau…”

Anh im lặng một lúc lâu, tuy chưa từng buông tay nhưng lực đạo lại nhẹ vài phần.

Quý Thanh Vinh đang cảm thấy yên lòng, lại nghe anh trầm giọng trào phúng: “Nếu cho cô tiền, đau như thế nào cô cũng chịu được đi.”

Cô đã hiểu, cho dù Tần Thận không nghe hết, cũng biết được tám chín phần mười.

Dù sao đều bại lộ, cô cũng không cần tiếp tục làm bộ làm tịch. Quý Thanh Vinh lập tức xốc lên mí mắt thẳng tắp nhìn phía anh, lời nói mang theo khinh thường: “Đúng vậy, đáng tiếc anh nói không giữ lời, tiền của anh, tôi không cần.”

Tần Thận giận cực phản cười, tay dần dần đi xuống, chuyển thành bóp chặt cổ cô, tay còn lại cầm ra một tập tài liệu đặt ở trước mắt cô. Chỉ thấy giấy trắng mực đen, rành mạch viết cổ phần của công ty Hoa Thông được chuyển nhượng, bên chuyển nhượng đúng là tên anh.

Đồng tử Quý Thanh Vinh phóng đại, không thể tin được.

Ngày ấy anh không trả lời Tần Bình đề nghị, về sau mấy tháng càng chưa từng đề cập, cô liền thật sự cho rằng anh bội ước.

Nhưng bây giờ hối hận cũng vô dụng, tất cả đều bị anh biết được, cô trợn trắng mắt, không muốn sống mà nói: “Như thế nào? Biết được tôi không giống trong lòng anh tưởng tượng là vị tiểu bạch hoa mẹ kế, tưởng tượng tan biến? Muốn gϊếŧ tôi?”

Tần Thận cười lạnh, đem văn kiện ném đến một bên, chỉ nói: “Cô diễn giỏi lắm, mấy tháng vừa qua thật vất vả cô.”

“Không vất vả, vì tiền, rất đáng.” Đôi mắt cô lộ ra khinh thường, lại nói: “Nếu đã phát hiện tôi là loại người gì, liền nhanh buông tôi ra, nhân lúc còn sớm để tôi từ Tần gia cút đi, tôi tự tìm nơi đi.”

Nam nhân ý vị không rõ: “Nơi cô đi? Tiếp tục đem chính mình bán đi, làm người nào mẹ kế sao?”

Trong mắt cô có lửa giận, mười ngón tay véo vào trên cánh tay anh, không lựa lời nói: “Đúng! Tôi vừa mới đồng ý lời mời của Thạch Thanh Vân, đó là nhà tiếp theo tôi nhắm đến! Tôi chính là muốn cùng cậu ta tái hôn, vừa lúc quyến rũ hai cha con bọn họ!”

Lực đạo trên tay Tần Thận dần dần buộc chặt, trong mắt càng thêm lạnh: “Được! Cô muốn tiền, tôi sẽ cho cô tiền! Quyến rũ tôi, coi như cô thành công!”