Chương 18: Điện thoại

Nửa đêm ngày hôm trước Quý Thanh Vinh còn khấp khởi ở trên giường loạn giẫm chăn, vì biểu hiện trầm mê của Tần Thận đối cô mà dương dương tự đắc, ngày hôm sau liền từ chỗ mẹ Vương biết được chuyện anh đã đi Bắc Bình công tác từ sáng sớm.

Cô thiếu chút nữa cắn chính mình đầu lưỡi: “Anh ta đi khi nào? Như thế nào không động tĩnh?”

Mẹ Vương lấy giúp cô một ly sữa đậu nành: “Khoảng 4-5 giờ sáng cậu chủ đã mang vali đi rồi, nói là ở Bắc Bình có việc rất khẩn cấp, Tần quản gia sau khi tỉnh dậy cũng đã lên chuyến tàu khác chạy đến Bắc Bình.”

Quý Thanh Vinh chống cằm, cảm thấy nam nhân này gặp chuyện khó chỉ biết trốn, còn không bằng cô vẫn luôn thẳng thắn thành khẩn. Anh đi rồi, cô cũng không cần tiếp tục trang, thoải mái duỗi người, trong giọng nói mang theo hưng phấn: “Hôm nay không đi trường học! Mẹ Vương, bà nói với lái xe nói một tiếng, không cần đưa tôi.”

Trên mặt mẹ Vương mang theo do dự, hiển nhiên trong mấy tháng này Tần Thận đã chiếm cứ vị trí chủ nhân trong lòng bà, bà không dám làm trái: “Nếu như bị cậu chủ biết…”

“Ây da, bà yên tâm, trong thời gian này anh ta sẽ không hỏi đến tôi!” Quý Thanh Vinh chắc chắn nói, bây giờ anh ta tránh cô như rắn rết, hẳn là cố ý đến nơi khác thu thập tâm tình, như thế nào còn dám hỏi tình hình của cô chứ.

Trăm triệu không nghĩ tới, Quý Thanh Vinh như vậy bát nháo ba bốn ngày, Tần Thận liền gọi điện thoại đến.

Lúc ấy cô cùng Hà Vận oa ở bên nhau cùng nghe tiết mục trên đài phát thanh, gần đây thời tiết lạnh, cô càng không thích đi học, liền mời Hà Vận tới trong nhà chơi với cô. Lúc này cô đang ngậm quả nho, cùng bạn thân cười làm một đoàn, đảo mắt liền thấy trên mặt mẹ Vương mang theo kinh hoảng, che lại ống nghe điện thoại: “Bà chủ, cậu chủ gọi điện thoại, kêu cô tiếp.”

Quý Thanh Vinh suýt nữa cắn đầu lưỡi, trong lòng phát hoảng, vội nhẹ giọng hỏi: “Anh ta tìm tôi làm cái gì?”

Mẹ Vương lắc đầu, bà tất nhiên không biết.

Hà Vận giống như đang xem kịch, thậm chí bắt đầu cắn hạt dưa. Vì để không mất mặt trước mặt bạn tốt, Quý Thanh Vinh cố gắng trấn định đi qua, tiếp nhận điện thoại, mềm nhẹ nói một tiếng “Uy”.

Đầu kia im lặng một hồi lâu, sau đó mới truyền đến thanh âm khàn khàn của nam nhân: “Cô Quý, gần đây như thế nào?”

Anh quay lại như trước đây gọi xưng hô kia, Quý Thanh Vinh không quá thoải mái, cho rằng anh đi nơi khác một chuyến liền muốn kéo ra khoảng cách sao? Cô cố ý trả lời anh: “Cậu chủ, gần đây tôi rất tốt.”

Tần Thận rũ xuống lông mi, che dấu trong mắt ý cười. Anh tất nhiên nghe ra cô giận dỗi, anh ở nơi khác mấy ngày, nhưng trái tim vẫn lưu tại phòng đàn trong biệt phủ Tần gia, mãi đến hôm nay, mới nhịn không được gọi điện thoại cho cô.

Anh ho nhẹ một tiếng, nghĩ đến mới vừa rồi đã dò hỏi tình hình gần đây của cô, châm chước dùng từ, mở miệng nói: “Lái xe nói cô gần đây không đi học, do thân thể không thoải mái?”

Quý Thanh Vinh bất ngờ chột dạ, thân thể cô làm gì có nơi nào không thoải mái, đơn thuần vì ghét đi học thôi. Nhưng cô không thể cùng Tần Thận nói lời này, đành phải hít hít cái mũi, bày ra một bộ dáng mệt mỏi: “Đúng vậy, có chút cảm lạnh.”

Sợ anh không tin, cô còn thêm một câu: “Gần đây quá lạnh.”

Tần Thận dừng một chút, anh không vạch trần cô, chỉ nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ trở về.”

Trong lòng Quý Thanh Vinh hừ nhẹ, đã nhiều ngày chơi đến điên, cô thậm chí ghét bỏ anh trở về quá sớm.

Cô cười đáp “Được”.

Sau đó anh liền cúp điện thoại, cô nắm điện thoại chậm chạp không buông xuống, nhớ đến thanh âm thường ngày của anh tuy trầm, nhưng không có ách như vậy, sẽ không phải người bị cảm lạnh là anh ta chứ.

Hà Vận ở một bên, chế nhạo nói: “Cậu bị phong hàn khi nào, đã nhiều ngày cùng ăn cùng ở, tại sao không lây bệnh cho tớ?”

Quý Thanh Vinh hét lên một tiếng, nhào qua cùng cô nháo lên.

Tần Thận nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài rơi xuống những bông tuyết to như lông ngỗng, khi anh đến không mang nhiều quần áo dày, bị cảm lạnh cũng nằm trong dự kiến của anh.

Lần này anh tới Bắc Bình, thứ nhất vì Quý Thanh Vinh, thứ hai vì gặp bạn cũ bàn chuyện kinh doanh.

Tiền Lãng Văn chính là bạn học cấp ba của anh, từ bảy năm trước vẫn chưa từng gặp lại, trước đây hai nhà cùng ở Thượng Hải kinh doanh hàng may mặc, mấy năm trước Tiền gia dời về Bắc Bình, cũng đưa hết sản nghiệp về đây.

Quy mô của Tiền gia không kém so với Tần gia, Tần Thận muốn xâm nhập vào thị trường Bắc Bình, trước tiên từ Tiền gia xuống tay. Anh đàm phán thành công một thỏa thuận kinh doanh tơ lụa, liền mời Tiền Lãng Văn đi quán rượu dùng cơm.

Đang nói chuyện phiếm, Tiền Lãng Văn bỗng nhiên nói tới Quý Thanh Vinh, lời nói mang theo không rõ ý vị: “Vị mẹ kế kia của cậu, vốn là đàn em của tôi.”

Tần Thận biết hai người bọn họ học chuyên ngành giống nhau, việc hai người nhận thức cũng không cảm thấy khó hiểu.

Tiền Lãng Văn tiếp tục nói: “Trước kia lúc ở trường học thái độ cô ta luôn bướng bỉnh ương ngạnh, nhìn ai cũng mang theo bộ dáng khinh thường, khiến người khác nhìn thấy rất tức giận. Năm 18 tuổi cô ta đã đại náo Bách Nhạc Môn, lúc ấy ở trường tôi cực kỳ nổi tiếng.”

Anh không biết chuyện này, tuy anh từng tra xét gia cảnh của Quý Thanh Vinh, lại chưa từng gọi người tra những sự tình trước đây của cô.

Tần Thận thậm chí không tin, ở trước mặt anh từ trước đến nay cô đều mang bộ dáng ôn nhu yếu đuối, như thế nào lại là bướng bỉnh ương ngạnh.

Tiền Lãng Văn uống chén rượu, cười nhạo một tiếng: “Không ngờ qua mấy năm liền dùng thủ đoạn làʍ t̠ìиɦ nhân của ba cậu, thế mà thành công thượng vị.”

Anh hơi hơi nhíu nhíu mày, không thích lời nói khinh thường của Tiền Lãng Văn, nhàn nhạt nói: “Đều không phải như vậy.”

Tại thời niên thiếu không rõ thế gian sự tình thì trong nhà phá sản, trên người lại mang khoản nợ, nếu cô không như vậy, không biết phải làm như thế nào mới có thể sống sót.

Tiền Lãng Văn hiếm lạ mà liếc anh một cái: “Tại sao cậu nói giúp cô ta, cô ta chiếm vị trí của mẹ cậu đấy.”

Trong nhà hắn cũng có một vị mẹ kế, bởi vì cướp đi vị trí của mẹ hắn, khiến hắn cực kỳ căm ghét.

Tần Thận chỉ nói: “Mọi chuyện đều có hai mặt.”

Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Cậu không nên bị nữ nhân kia che mắt, trước kia khi ở trường học cô ta cơ hồ mấy ngày liền đổi một người bạn trai, chỉ biết thừa dịp bản thân cô ta bộ dáng không tồi, tuy luôn có người bị lừa, nhưng vẫn có nhiều kẻ ngu xuẩn chạy theo cô ta.”

Hắn thấy mặt Tần Thận đã trầm xuống, gấp bổ cứu một câu: “Tất nhiên không gồm bác Tần.”

Nam nhân ngồi ngay ngắn, đầu lưỡi đứng vững tại hàm trên. Trong mắt anh Quý Thanh Vinh chưa bao giờ có ương ngạnh thời điểm, hoặc trong mắt cô mang nước mắt, hoặc chỉ biết cười mềm mại. Anh nhớ tới lần đầu cô mặt lạnh đối với anh, chỉ vì anh luôn miệng chỉ trích cô không tự trọng.

Từ quán rượu trở về, anh liền đi hỏi thăm tình hình trong nhà. Ngoài dự đoán, Tần Bình bất đắc dĩ hồi phục: “Đã nhiều ngày bà chủ không đi học, mời Hà tiểu thư đến, nhưng cũng chưa từng đi ra ngoài.”

Tần Thận cúi đầu ký xong một phần văn kiện, hỏi: “Lời Tiền Lãng Văn nói là sự thật?”

Tần Bình liếc thần sắc của anh, châm chước trả lời: “Bà chủ thỉnh thoảng có chút bướng bỉnh, nhưng đa số thời điểm đều tốt. Chuyện thời đại học của cô, ông chủ đã từng bảo chúng tôi điều tra, ông ấy biết.”

Vậy chuyện này là thật.

Bút máy trong tay anh bất chợt dừng lại, vẽ ra một đạo dấu vết ở trên giấy.

Tiếp theo liền có cuộc điện thoại kia.

Anh cho rằng tuy Quý Thanh Vinh khϊếp đảm sợ phiền phức, nhưng ít ra cô mang chân thành. Sự việc hôm nay lại cho anh đòn cảnh cáo, chuyện dường như mọi người đều biết, nhưng một chút anh cũng không biết.

Nếu là như vậy, hẳn từ đầu cô đã ngụy trang để mê hoặc anh, khiến anh tin rằng cô chỉ là một nữ nhân mệnh khổ.

Anh hoàn toàn bị cô mê hoặc, cho dù biết cô nói dối, vẫn như cũ cảm thấy không sao.