Chương 8

Dẫn đầu là một lão bà bà, bà ta run rẩy nói: “Hồi bẩm đại nhân, sau giờ Ngọ ngày hôm qua dân phụ có nhìn thấy Tam Nha. Lúc đó dân phụ đang tưới rau trong vườn thì thấy Tam Nha tung tăng chạy về phía đầu thôn, dân phụ cho rằng con bé đi chơi.”

“Khi đó khoảng mấy giờ?”

“Dân phụ ngủ trưa xong thì thức dậy đi tưới rau, có lẽ khoảng canh ba giờ Mùi.”

“Vậy sau đó ngươi có thấy Tam Nha quay lại không?”

Lão bà bà lắc đầu: “Kể từ đó không thấy Tam Nha nữa ạ.”

Không thể hỏi thêm câu nào nữa, Ứng Thanh Vân nhìn hai đứa trẻ một trai một gái bên cạnh lão bà bà: “Các ngươi nhìn thấy Tam Nha khi nào?”

Bé trai nhìn khoảng sáu bảy tuổi, có chút sợ hãi Ứng Thanh Vân, cậu bé nép sau lưng bà lão rồi thì thầm: “Buổi chiều chúng con chơi dưới gốc cây lớn ở đầu thôn, Tam Nha đi ngang qua, chúng con có rủ chơi chung nhưng Tam Nha không chịu, nói là phải về nhà.”

Bé gái bên cạnh gật đầu đồng ý.

“Lúc đó là khoảng mấy giờ?”

Đứa bé lắc đầu: “Không ạ, con không biết.”

Trẻ con đúng thật là không quan tâm đến thời gian khi chơi, điều này cũng là bình thường.

“Lúc đó Tam Nha trông có gì khác thường không? Hoặc có gì bất thường không?” Câu hỏi này được đặt ra cùng lúc cho cả lão bà bà và hai đứa trẻ.

Lão bà bà suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Tam Nha thoạt nhìn gần như bình thường, nếu nói có gì đó khác thường, thì chắc là con bé có vẻ vui vẻ hơn.”

Bé trai bên cạnh gật đầu: “Đúng đúng, khi đó Tam Nha cười rất vui vẻ, giống như đã xảy ra chuyện tốt gì vậy.”

Vui vẻ ư? Sao lại vui vẻ?

Ngay tại lúc mọi người đang suy nghĩ, bé gái bên cạnh đột nhiên nói: “Con nhìn thấy trong tay Tam Nha có cầm kẹo.”

“Kẹo?” Ánh mắt Ứng Thanh Vân và Phong Thượng Thượng đồng thời chuyển động, cũng bởi vì lời nói bình thường này mà mà cảm thấy ngạc nhiên.

Phong Thượng Thượng có ký ức của nguyên chủ, tự nhiên hiểu rất rõ tình hình trong thôn. Thời đại này vật tư thiếu thốn, trẻ con nhà nông khác với trẻ em hiện đại, cuộc sống của thôn dân chỉ hận không thể chia một đồng xu thành hai đồng, huống chi là cho tiền bọn trẻ con mua kẹo? Cho nên trẻ em trong thôn rất ít khi được ăn quà vặt, kẹo lại càng là thứ hiếm, ngoại trừ dịp Tết hoặc một số lễ thành thân trong thôn thì bọn trẻ hoàn toàn không được ăn kẹo.

Vậy thì kẹo của Tam Nha ở đâu mà ra?

Hai người nhìn Thẩm Đại Trang, Thẩm Đại Trang cũng cảm thấy kỳ quái: “Nhà thảo dân không có kẹo, Tam Nha lấy đâu ra kẹo chứ? Chẳng lẽ là ai đó cho con bé sao?”

Ngô Vi nghe vậy, giống như nghĩ tới điều gì, hai mắt hắn sáng lên không khỏi buột miệng nói: “Đại nhân, chẳng lẽ có người cho Tam Nha kẹo, sau đó dụ dỗ con bé, rồi nhân cơ hội đó gϊếŧ Tam Nha?”

Ánh mắt của những nha dịch khác cũng sáng lên, thầm nghĩ lời nói của Ngô Vi rất có khả năng, kẹo là cách tốt nhất để lừa trẻ con.

Thẩm Đại Trang buồn bã lắc đầu, không thể tiếp nhận giả thiết này, nghẹn ngào nói: “Nhưng Tam Nha của thảo dân nhỏ như vậy, con bé rất ít khi ra khỏi thôn, cũng không có ân oán với người khác. Ai lại nỡ gϊếŧ nó chứ?”

Ngô Vi: “Vậy ngày thường gia đình các ngươi có mối thù nào với ai không? Hay là đã từng có mâu thuẫn nào chưa?” Có thể là do thù hận nên mới cố tình bắt đứa nhỏ để trút giận.

“Chuyện này…Chuyện này không thể nào.” Thẩm Đại Trang lắc đầu, lo lắng nói: “Gia đình thảo dân và người trong thôn rất hòa thuận, không hề có thù hận gì lớn. Cho dù có đi chăng nữa cũng chỉ là một chút việc vặt vãnh cãi nhau không đáng kể của các nữ nhân mà thôi, không đến mức gϊếŧ người như vậy.”

Lão bà bà đứng ở một bên thẳng thắn gật đầu: “Đúng đúng đúng, trong thôn chúng ta nữ nhân mỗi ngày cãi nhau nhiều như thế, nhưng cũng chỉ là chuyện vặt, không đến mức gϊếŧ người được, không thể.”