Chương 6

Ứng Thanh Vân thấy vậy thì bảo Thẩm Đại Trang bế Thẩm thị vào trong phòng nằm xuống, sau đó ra lệnh cho nha dịch giải tán đám đông. Đợi đến khi trong viện chỉ còn lại những người quan trọng, lúc này y mới lần nữa nhìn Phong Thượng Thượng: “Sao ngươi lại có phán đoán như vậy?”

Phong Thượng Thượng cầm lấy tay Tam Nha nói: “Đại nhân nhìn móng tay của Tam Nha mà xem.”

Ứng Thanh Vân nhìn lại, ngón tay Tam Nha đầy rẫy vết thương, móng tay bị gãy bất thường, phần da thịt trên bề mặt móng sứt sẹo tùm lum.

Ánh mắt y cứng lại: “Móng tay bị gãy trong lúc giằng co.”

“Đúng vậy.” Phong Thượng Thượng gật đầu: “Móng tay được cắt tỉa bình thường không phải như thế này, vùng vẫy trong sông cũng không thể xuất hiện vết thương nặng như vậy, điều này chỉ có thể chứng tỏ là Tam Nha đã liều mạng giãy giụa bằng cả hai tay khi con bé bị gϊếŧ.”

Phong Thượng Thượng lại cẩn thận xắn ống quần Tam Nha lên, lộ ra dấu vết xanh tím trên đùi Tam Nha: “Trên chân Tam Nha cũng có nhiều vết thương, đặc biệt là vết bầm tím trên hai đầu gối, hẳn là trong lúc giãy giụa Tam Nha đã đυ.ng vào chỗ cứng rắn nào đó nên mới bị thương.” Điều này tiếp tục chứng minh Tam Nha không phải chết đuối bình thường.

Nàng nói xong lại cẩn thận nâng đầu Tam Nha lên, lật nghiêng đầu lại, sau đó vạch tóc Tam Nha ra xem xét kỹ càng, cả khuôn mặt nàng gần như sắp dán lên đầu Tam Nha luôn rồi.

Không biết vì sao, nhìn dáng vẻ sắc mặt không chút thay đổi lật tung da đầu thi thể này của Phong Thượng Thương, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy da đầu tê dại, ngay cả đám nha dịch cũng cảm thấy có chút khϊếp sợ, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.

Nàng rõ ràng trông rất yếu đuối, sao có thể thoải mái với người chết như vậy?

Nàng không sợ sao?

Phong Thượng Thượng không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, chờ cho đến khi thấy được sự khác thường trên da đầu thi thể, mắt sáng nàng lên, nói: “Đại nhân xem, trên da đầu của Tam Nha có nhiều chỗ chảy máu, hơn nữa còn có một số chỗ tóc bị kéo xuống hình thành lỗ hổng da đầu, thoạt nhìn chính là con bé đã bị cưỡng chế kéo đi cách đây không lâu.”

Ứng Thanh Vân đi lên hai bước ngồi xổm xuống, cũng giống như nàng tiến đến đầu thi thể quan sát, quả nhiên thấy trên da đầu của Tam Nha có vài chỗ bị hói, phía trên còn có chút vết máu, ánh mắt y không khỏi tối đi: “Cho nên, nạn nhân là bị người ta túm tóc ấn xuống nước mới dẫn đến chết đuối.”

Phong Thượng Thượng gật đầu.

Lão đầu ngỗ tác đã hoàn toàn sợ hãi không dám lên tiếng, lúc này ông ta cũng hiểu rằng cái chết của đứa trẻ thực sự có điều gì đó kỳ lạ, vừa rồi ông ta nghiệm thi đúng thật đã phạm sai lầm rồi.

Ứng Thanh Vân đứng dậy và ra lệnh: “Dẫn Thẩm Đại Trang đến để thẩm vấn.”

Nha dịch nhận lệnh, một lúc sau đã mang Thẩm Đại Trang ra ngoài, vẻ mặt Thẩm Đại Trang vừa đau buồn vừa sợ hãi, thoạt nhìn như thể đã già đi mấy tuổi.

Ngô Vi nói: “Thẩm Đại Trang, hiện giờ tri huyện đại nhân chúng ta có vài điều muốn hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời, không được có nửa câu gian dối.”

Thẩm Đại Trang yếu ớt gật đầu: “Dạ, đại nhân.”

Ứng Thanh Vân: “Đứa trẻ biến mất khi nào?”