Chương 3

Bổ đầu Ngô Vi là người rất có mắt nhìn, biết vị tri huyện đại nhân mới nhậm chức này không thích khách sáo giả dối, lập tức đi thẳng vào chủ đề hỏi: “Là các ngươi báo quan sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

Câu nói này lại khiến người trong thôn kinh ngạc, tất cả đều sững sờ khó hiểu, trưởng thôn còn trợn tròn mắt: “Cái này, cái này, chúng tôi không có báo quan, đại nhân, ngài có nhầm lẫn không?”

Ngô Vi nhướng mày, chỉ vào Mao Vượng đi theo phía sau nói: “Đứa nhỏ này đến tìm chúng ta báo quan, nói là trong thôn các ngươi có người chết, chẳng lẽ đứa nhỏ này không phải là người của thôn các ngươi à?”

Thôn dân nhìn thấy Mao Vương đều kinh ngạc, lập tức khiển trách: “Mao Vượng, sao ngươi lại đi báo quan? Ai bảo ngươi đi vậy hả?”

Mao Vượng sợ tới mức vội vàng lùi lại, do dự chỉ vào Phong Thượng Thượng: “Là Thượng tỷ bảo cháu đi ạ.”

“Hồ đồ!” Trưởng thôn tức giận sắp bốc khói luôn rồi, ông ta quay đầu không thể tin chỉ vào Phong Thượng Thượng: “Là Phong nha đầu ngươi bảo Mao Vượng đi báo quan? Ngươi điên rồi sao?”

Phong Thượng Thượng đang chuẩn bị giải thích, nhưng trưởng thôn nào có tâm tư nghe nàng nói chuyện, ông ta trừng mắt nhìn nàng một cái rồi quay đầu cúi đầu xin lỗi Ứng Thanh Vân: “Xin lỗi đại nhân, đều là trẻ con trong thôn làm loạn, trong thôn chúng ta đúng thật có người chết, nhưng là đứa nhỏ không cẩn thận chết đuối, cái này nào cần báo quan ạ.”

“Chết đuối?” Ứng Thanh Vân khẽ nhíu mày, y biết loại này thôn trang hàng năm đều sẽ có vài đứa trẻ con chết đuối, loại chuyện này thật sự không cần quan phủ ra mặt xử lý.

Trưởng thôn vội vàng gật đầu: “Đúng là chết đuối, người trong thôn chúng ta đều biết.”

“Dạ dạ dạ, thi thể sưng phù, rõ ràng là chết đuối.” Những người khác cũng sợ huyện quan trách tội, cho nên đều sôi nổi gật đầu phụ họa.

“Không phải chết đuối!” Lúc này, Phong Thượng Thượng hét lớn lên, ngay lập tức đè lên giọng nói của mọi người, cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

“Đứa trẻ không phải chết đuối.” Phong Thượng Thượng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của mọi người lặp đi lặp lại một lần nữa, hy vọng sẽ gây ra sự chú ý của quan phủ, làm cho họ đừng bỏ đi mà ở lại kiểm tra.

Đoàn người huyện nha lúc này mới chú ý tới Phong Thượng Thượng, thấy người hét lên lại là một cô nương nhu nhược ốm yếu, trên mặt bọn họ thoáng hiện vẻ kinh ngạc, không hiểu tại sao một tiểu cô nương như nàng lại có thể nói ra những lời kiên quyết như vậy.

Đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của Ứng Thanh Vân, Phong Thượng Thượng tiến lên một bước, học theo bộ dáng của người nơi này hành lễ với y, sau đó nói: “Đại nhân, đích thật là ta sai người đi báo quan, bởi vì đứa nhỏ này không phải chết đuối, là bị người gϊếŧ hại!”

“Phong nha đầu ngươi nói cái gì vậy?” Trưởng thôn kinh hãi vươn tay kéo nàng nhưng bị nàng tránh thoát.

Ứng Thanh Vân giơ tay lên, ngăn cản động tác còn muốn tiếp tục kéo Phong Thượng Thượng của trưởng thôn, nhìn về ngỗ tác đi theo phía sau, nói: “Nghiệm thi đi.”

“Dạ, đại nhân.” Ngỗ tác là một lão đầu gầy gò khoảng chừng năm mươi tuổi, ông ta cầm dụng cụ tiến lên kiểm tra thi thể. Đầu tiên là nhìn bề mặt thi thể, sau đó lại lần lượt kiểm tra miệng mũi tứ chi, thời gian không đến một chén trà đã đứng lên trả lời: “Khởi bẩm đại nhân, đứa nhỏ này thật sự là chết đuối.”

Thôn trưởng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Ngài xem, chính là chết đuối, chúng ta không dám lừa ngài, đứa nhỏ thật sự là chết đuối.”

“Đúng vậy đúng vậy, chẳng lẽ chúng ta còn không phân biệt được đâu là chết đuối hay sao? Phong nha đầu này bị điên rồi!”

“Phải kêu Phong đồ tể tới đưa nha đầu này về dạy dỗ giáo huấn thật tốt mới được. Thật là ngu ngốc mà!”

Lời nói của thôn dân lướt qua tai Ứng Thanh Vân, y ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn về phía Phong Thượng Thượng.