Chương 17

Phong Thượng Thượng nhìn về phía Ứng Thanh Vân, hỏi: “Đại nhân, có thể cho dân nữ hỏi mấy câu được không?”

Ứng Thanh Vân ra lệnh cho ba cha con Thẩm Đại Trang: “Các ngươi hãy nghiêm túc trả lời các câu hỏi của nàng ấy.”

Thẩm Đại Trang buồn bực liếc mắt nhìn, không thể hiểu nổi tiểu nha đầu ngày thường không buồn hé răng, sao hôm nay lại như hoàn toàn biến thành một người khác, hơn nữa còn có bản lĩnh khiến tri huyện đại nhân nghe theo nàng ấy, nhưng giờ phút này vụ án là quan trọng nhất, hắn ta cũng không rảnh suy nghĩ nhiều về những thứ khác, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.

Phong Thượng Thượng hỏi Thẩm Đại Trang: "Tính tình của Thẩm thị bình thường đối xử với các cô bé cũng không tốt đúng không? ”

Thẩm Đại Trang nhìn hai mắt nhắm nghiền của Thẩm thị, cố gắng giải thích: “Thật ra, cũng không phải là không tốt, tính tình nương tử tuy nóng nảy một chút, nhưng vẫn yêu thương bọn trẻ.”

Phong Thượng Thượng cười: “Ngươi không cần vội vàng giải thích, phản ứng của bọn nhỏ chính là minh chứng tốt nhất. Nếu như đứa trẻ cảm thấy tình huống không an toàn, thì khi nhìn thấy người thân sẽ theo bản năng tỏ ra ỷ lại muốn ở cạnh bên để được che chở, tựa như hai đứa bé vừa rồi vậy. Khi tụi nhỏ đi vào thì nhìn thấy các ngươi, nhưng lại lập tức chạy đến phía sau ngươi rồi túm lấy quần áo của ngươi, mà không chạy tới bên cạnh Thẩm thị, cũng không hỏi Thẩm thị bị làm sao vậy. Điều này chứng tỏ hai đứa bé này thân thiết với cha cũng chính là ngươi nhiều hơn.”

Nói xong, nàng tiếp tục nói với Ứng Thanh Vân: “Hiện tượng này lại rất ít xảy ra ở gia đình nhà nông, bởi vì mỗi ngày người đàn ông trong gia đình đều phải bận rộn kiếm sống trên đồng, về nhà cũng rất ít khi gần gũi với vợ con của mình, đặc biệt là đối với con gái thì lại càng rất ít khi thân thiết, đây hầu như là điểm chung của tất cả người đàn ông nhà nông, cho nên trẻ con ở tuổi này phải ỷ lại mẹ nhiều hơn cha mới đúng, nhưng bọn trẻ ở Thẩm gia thì ngược lại.”

“Hơn nữa bọn trẻ bình thường khi nhìn thấy mẹ nhắm mắt nằm trong ngực cha, phải rất là lo lắng, theo bản năng sẽ gọi mẹ, nhưng hai cô bé Thẩm gia thì không như vậy, thậm chí còn không dám đυ.ng vào Thẩm thị. Các cô bé nhìn một lúc thì mới hỏi nhỏ Thẩm thị bị làm sao vậy, điều này chỉ có thể giải thích rằng, bình thường mẹ đối xử với các cô bé không tốt bằng cha, thậm chí, mẹ đối với các cô bé rất không tốt, không tốt đến mức làm cho các cô bé sợ hãi.”

Ánh mắt Ứng Thanh Vân mang theo ý tán đồng: “Chính xác là như vậy.”

Thẩm Đại Trang bị nói đến á khẩu không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nặng nề thở dài, thành thật mà thừa nhận: “Bọn trẻ ngày thường gần gũi với ta nhiều hơn, các nàng có chút sợ mẹ các nàng, nhưng nương tử chỉ là tính tình nóng nảy một chút, trong lòng vẫn thương xót con của mình, dù sao cũng là thịt từ trên người nàng rơi xuống.” Thẩm Đại Trang cũng không đồng ý để Thẩm thị bị hoài nghi, vẫn cố gắng làm cho người ta hiểu được Thẩm thị cũng yêu thương con mình, không thể nào mà điên cuồng sát hại con của mình được.

Phong Thượng Thượng không tiếp tục dây dưa về vấn đề này nữa, đột nhiên lại đặt ra một câu hỏi: “Hai vợ chồng ông bà rất muốn con trai đúng không? ”