Chương 8: Kết toán!

Biên: Cún

Dịch: Waynell

Thế nhưng, hắn cần phải làm gì để khuyên những player này hoàn trả lại game đây?

Lấy bản thân Bùi Khiêm làm một minh chứng nhỏ. Cho dù lấy thân phận của bản thân, nói mình là người chế tác trò chơi ‘xa lộ sa mạc cô độc’ này, thì tin tức đó làm sao có thể khuếch tán rộng rãi một cách nhanh chóng được?

Bùi Khiêm suy nghĩ một chút, tốt nhất là đăng nhập vào trình quản lý game và viết tỷ mỉ chi tiết hơn trên đó.

Như vậy thời điểm các player download trò chơi sẽ nhìn thấy văn bản mà Bùi Khiêm viết trước đó. Từ đấy sinh ra một hiệu ứng các player đồng loạt hoàn trả game một cách hiệu quả!

Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm lập tức mở trình quản lý game ra. Hắn bắt đầu sửa giới thiệu tóm tắt của trò chơi.

"Tôi xin lỗi tất cả các bạn!"

"Thành thật xin lỗi, đây là một trò chơi rác rưởi, một trò chơi rác rưởi vô cùng rác rưởi!"

"Trò chơi này vô cùng tẻ nhạt, không đáng chơi một chút nào cả!"

"Xin đừng chơi nữa! Các player đã mua game hãy hoàn trả trong thời gian còn cho phép, chân thành cám ơn!"

Bùi Khiêm âm thầm chờ đợi sau khi sửa xong phần giới thiệu.

Một giờ qua, kết quả số lượng download mỗi giờ của trò chơi này không có bất kỳ dấu hiệu hạ thấp nào!

Không chỉ như vậy, còn có một số tin nhắn mới.

"Ồ, giới thiệu tóm tắt của trò chơi được sửa lại sao?"

"Nhà sản xuất đã chịu phải đã kích gì hả?"

"Nhìn thấy phần xin lỗi đầy thành tâm của ngươi, ta tha thứ ngươi. Có điều chỉ với một tệ cũng không đáng để hoàn trả. Quy trình quá phiền phức, coi như mua một cây kem tặng ngươi á."

"Nhà sản xuất này làm ta buồn cười chết rồi. Ngươi nghĩ rằng bọn ta không biết đây là một trò chơi rác rưởi hay sao? Cũng chính bởi vì nó rất rác rưởi nên chúng ta mới chơi đó!"

"Ta cảm giác nhà sản xuất trò chơi này rất biết điều. Nhìn ở sự thành thật của ngươi, ta thưởng cho ngươi năm tệ."

"Ta sẽ giới thiệu trò chơi này cho những người bạn của ta!"

Bùi Khiêm nhìn những tin nhắn này suýt chút nữa khóc thành tiếng.

Tôi rốt cuộc phải viết cái gì ở phần giới thiệu tóm tắt để các ngươi hoàn trả game đây?

Hiện tại Bùi Khiêm ý thức được sai lầm của bản thân. Lúc trước do mình bán trò chơi với giá 1 tệ mà cái giá này quá tiện nghi, nên rất nhiều player sau khi mua sau đó chẳng thèm làm thủ tục hoàn trả!

Nhưng quan trọng hơn là Bùi Khiêm không dám định giá quá cao, bởi vì đây là một trò chơi độc lập. Nếu hắn định giá trên trăm tệ, không chỉ rất khó xét duyệt bên ESRO, hơn nữa hệ thống chắc chắn sẽ cảnh cáo hắn!

Bùi Khiêm tuyệt vọng, hắn cảm thấy mình không thể làm được gì với sức nóng ngày càng cao của trò chơi này.



Thứ hai.

Lúc này Mã Dương đang thu dọn cặp sách. Bùi Khiêm lúc này như cá ướp muối vậy rõ ràng tỉnh rồi mà vẫn nằm dài ở trên giường. Mã Dương trừng mắt, suy nghĩ về cách sống của Bùi Khiêm, hơi nghi hoặc hỏi.

"Khiêm à, mày lại cúp tiết học ngày hôm nay à?"

Bùi Khiêm vẩy tay áo một cái, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.

"Ngang bướng."

Mã Dương cầm sách giáo khoa đi ra ngoài.

Bây giờ mới là năm học thứ nhất, phần lớn học sinh đến năm hai, năm ba mới bắt đầu có thói quen trốn tiết và ngủ thẳng đến trưa.

Dù sao Bùi Khiêm cũng là người xuyên không từ mười năm sau, biết được có cúp những tiết học này cũng không có ảnh hưởng gì.

Đã vậy hắn cũng không học về y học hay pháp luật. Những chuyên nghành này trốn một tiết hay đi đâu đó vài phút cũng chẳng bị người khác hoài nghi về sự chuyên nghiệp của bản thân. Là một kẻ thuộc chuyên nghành văn học xã hội, cho dù bình thường không đi học cũng có thể dựa vào đột phá bất ngờ mà đạt chuẩn.

Lại nói, hiện tại Bùi Khiêm làm gì còn tâm trạng đi học…

Mỗi ngày mở trình quản lý game ra nhìn một cái, chỉ thấy số liệu tăng vọt không ngừng. Điều đó làm hắn suy nghĩ nhiều hơn về cuộc sống.

Bùi Khiêm nằm trên giường được nửa tiếng mới lấy đủ dũng khí triệu hoán hệ thống.

Sau khi kết toán vào chủ nhật, rạng sáng ngày hôm nay nền tảng game đã gửi lợi tức tới toài khoản của công ty.

Hiện tại, chắc có lẽ tiền quỹ trong hệ thống chuyển đổi tài chính đã được làm mới.

Bùi Khiêm nén lại sự tò mò của bản thân, nhìn về những con số trên giao diện của hệ thống.

[ Hệ thống chuyển đổi tài phú ]

[ Kí chủ: Bùi Khiêm ]

[ Tỷ lệ chuyển đổi lợi nhuận 100:1, tỷ lệ chuyển đổi thua lỗ 1:1 ]

[ Thời gian kết toán lần tiếp theo: 7 ngày sau ]

[ Hệ thống tài chính: 51394. 5(↑1394. 5) ]

[ Tài sản cá nhân: 367 ]

"Ồ…"

Bùi Khiêm đóng giao diện hệ thống, cảm giác như mình sắp chết vậy.

Không chịu nổi, thật sự không chịu nổi!

Kỳ thực Bùi Khiêm đã chuẩn bị tâm lý với những con số này. Chỉ cần thông qua số lượng download trò chơi đã tính toán được kiếm lời bao nhiêu tiền.

Nhưng từ khi Kiều Lão Thấp phát cái video kia lên, thì mỗi ngày lượng download trò này đều tăng vọt.

Bình thường cái video kia của Kiều Lão Thấp đã được rất nhiều người điên cuồng share. Trước sức nóng của game ‘xa lộ sa mạc cô độc’ cũng không ít người share thêm, thậm chí còn tạo nên một làn sóng share video của tác giả.

Sức nóng của game cùng với sự truyền bá nhanh chóng đã tạo thành một làn sóng, muốn dừng cũng không thể dừng lại được.

Hôm sau, Bùi Khiêm trơ mắt mà nhìn số lượng download trò chơi này tăng vọt từ mấy chục đến hơn mấy trăm nghìn, sau đó lại tăng vọt thêm vài nghìn.

Mà số lượng download tăng vọt nhanh như vậy kéo theo trình quản lý game đề cử trò này rất nhiều. Đề cử của trò chơi độc lập, đề cử của trò chơi mô phỏng điều khiển, đề cử của trò chơi đua xe tốc độ… chúng lần lượt được đề cử từng cái một.

Bùi Khiêm luôn nhận được thông báo hệ thống mỗi lần mỗi hắn mở trình quản lý game.

"Chúc mừng! Trò chơi ‘xa lộ sa mạc cô độc’của ngài đã thu được XXX đề cử. Do đó xin tận lực không cập nhập phiên bản mới trong thời gian này để tránh xuất hiện các bug không rõ nguyên nhân. Việc này sẽ tạo thành ảnh hưởng cho các player khi trải nghiệm game…"

Đó là những gì mà hiện tại Bùi Khiêm nhìn thấy, nhưng hắn hoàn toàn thờ ơ không quan tâm.

Thật là đau lòng muốn chết!

Còn thời gian một tuần, mà hệ thống tài chính hiện tại đã vượt qua năm vạn tệ. Nói cách khác vào thời điểm kết toán, số tiền kiếm được sẽ chuyển đổi thành tài sản cá nhân Bùi Khiêm dựa theo tỉ lệ chuyển đổi 100:1.

1000 tệ sẽ được chuyển đổi thành… 10 tệ?

Bùi Khiêm khóc không ra nước mắt nhìn những con số này.





Một tuần lễ sau.

Phòng ngủ.

"… Không hiểu sao loại trò chơi ngu ngốc này lại có sức nóng như thế, rốt cuộc nó có cái gì chứ?"

"Xin mời cút khỏi máy vi tính ta!"

"Trên bảng xếp hạng trò chơi có người dùng hơn bốn mươi tiếng để chơi game… thằng này bị điên rồi!"

Mã Dương chơi ‘xa lộ sa mạc cô độc’ ở tầng trên đã từ bỏ trò này trong vòng năm phút. Cậu ta tự hỏi làm thế nào mà trò chơi này lại có sức nóng đến như vậy.

Bùi Khiêm ở dưới dưới run lẩy bẩy.

"Ai, Khiêm ơi! Gần đây mày có chơi cái trò đặc biệt ngu ngốc kia không? Chính là cái trò ‘xa lộ sa mạc cô độc’ gì ấy?" Mã Dương từ tầng trên thò đầu xuống hỏi.

"… Không." Bùi Khiêm nói thật, hắn thật không dám chơi trò này.

Bởi vì hắn quá rõ ràng, trò chơi này quá mức buồn nôn. Hắn làm sao có khả năng chơi…

Mã Dương vỗ đùi: "Quá bẫy người! Cũng không biết là con hàng thiếu đạo đức nào làm ra trò chơi này, lòng dạ thật độc ác!"

Bùi Khiêm: "..."

Tôi không có ý định để mấy người chơi nha! Là bọn bây từng người từng người nhất quyết phải chơi cho được, sao có thể trách tôi được?!

Bùi Khiêm vạn lần không ngờ tới, sức nóng của trò chơi này đã lan đến trường học, thậm chí sức nóng còn lan đến tận phòng ngủ của hắn…

Trong tuần lễ này, trải qua nhiều lần share video của tác giả cùng với phương tiện truyền thông điên cuồng, game ‘xa lộ sa mạc cô độc’ đã triệt để phát hỏa. Sức nóng này nóng đến nõi làm Bùi Khiêm có chút hoài nghi nhân sinh.

Hắn thấy mình vô cùng may mắn, vì nền tảng phát sóng trực tiếp năm 2009 còn lâu mới có độ nóng bằng mười năm sau. Chỉ với trạng thái trước mắt, nếu một người không đứng đắn phát trực tiếp sẽ thu hút tầm mười mấy vạn người xem.

Nếu như trực tiếp bây giờ có sức nóng như mười năm sau, như vậy…

Bùi Khiêm hoàn toàn không tưởng tượng được hậu quả.