Chương 7

Ta xoa xoa bàn tay bị kéo đau.

Nam nhân này hung tàn thật, vẫn là Thánh Tử của ta ưu nhã.

"Mục Bạch! Ngươi sao có thể đối xử thô lỗ với vị cô nương này như thế!"

Ánh mắt ta lấp lánh nhìn về phía Thì Khanh Khanh, không hổ là nữ chính mà ta yêu, xinh đẹp như vậy dịu dàng như vậy tốt bụng như vậy.

“Ta không sao đâu, ta tên là Sở Ngọc Huân, Khanh Khanh cô nương cứ gọi ta Ngọc Huân là được."

Thì Khanh Khanh mỉm cười xinh đẹp, lại nắm lấy tay ta.

"Vậy thì ngươi cứ gọi ta là Khanh Khanh nhé."

Ta đắm chìm trong vẻ đẹp của nữ chính, gật đầu lung tung.

"Khanh Khanh!"

Giọng nói này nghe quen quá, ta theo âm thanh nhìn lại, ôi trời ơi, xong đời, là Thánh Tử của ta.

Thánh Tử kích động chạy đến trước mặt Thì Khanh Khanh, ôm chặt nàng vào trong ngực một phen.

"Khanh Khanh, sao nàng lại ở đây? Là đến tìm ta sao!"

Đôi mắt hắn rất sáng, gương mặt trắng nõn nổi lên đỏ ửng.

Hắn trông rất hạnh phúc, nhưng ta không thể nào hạnh phúc nổi.

Tên khốn này, sao lại hai mặt như thế chứ, sao đối xử với ta lại lạnh lùng như vậy!

Cái ôm này thực ngắn ngủi, sau khi hắn bế lên, Thì Khanh Khanh liền lập tức đẩy hắn ra.

Nhưng trong mắt người chứng kiến giống như cả một thế kỷ.

“Vu Triết! Xin ngươi tự trọng, ta chỉ là đi ngang qua thôi, không phải cố ý đến tìm ngươi."

Thì Khanh Khanh nhíu mày, vô thức nhìn sang Mục Bạch bên cạnh.

Vẻ mặt Mục Bạch xanh mét đối diện với nàng. Hai người dường như có một lực hút đặc biệt, bất kỳ kẻ nào cũng không thể chen vào.

Mà Vu Triết nghe thấy những lời đó, tâm trạng rõ ràng ủ rũ. Hắn mím chặt môi, nhìn chằm chằm Thì Khanh Khanh, trong ánh mắt dần tối sầm lại.

Ta nhìn bọn họ trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời, rõ ràng là một bộ phim bốn người, nhưng ta lại không bao giờ có tên họ...

Ta kéo ống áo tay Thì Khanh Khanh, thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

"Khanh Khanh, ngươi có đói không? Ta mời ngươi ăn đồ ăn ngon nhé ~"

Thì Khanh Khanh mỉm cười với ta, "Ta đã mang ơn ngươi rồi, làm sao có thể để ngươi mời, hay là để ta mời ngươi đi. Ngươi muốn ăn gì cứ tuỳ tiện chọn đi nhé.”

Ta cười hì hì ôm lấy cánh tay Thì Khanh Khanh, "Vậy ta đây sẽ không khách khí nữa đâu ~"

Ta và Thì Khanh Khanh nhìn nhau cười, nếu không có hai người kia nhìn chằm chằm ta, ta nghĩ khung cảnh hẳn là sẽ càng thêm đẹp hơn nữa.

Thánh Tử có gì ghê gớm, nam chính có gì ghê gớm, cuối cùng vẫn là ta mới có thể ôm tay nữ chính.

Ta chiếm trước thời cơ, ngồi xuống bên trái Thì Khanh Khanh, mà Mục Bạch giành trước Vu Triết một bước ngồi xuống bên phải nàng.