Chương 45

Chương 45

Hai chữ "Giang tổng" được Lâm Tinh Tân nhấn mạnh, giống như một lời thề phân rõ giới hạn với anh.

Nghe Lâm Tinh Tân nói xong, ngay cả người bình tĩnh như Giang Tư Niên cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.

Anh kinh ngạc nhìn Lâm Tinh Tân, dường như không rõ vì sao cô lại đột nhiên thay đổi thái độ với anh.

"Tinh Tân." Trong giọng nói trầm thấp của Giang Tư Niên có thêm một chút cẩn thận thăm dò: "Em làm sao vậy?"

Lâm Tinh Tân không trả lời câu hỏi của anh, chỉ lạnh lùng nói: "Đi thôi, đừng lãng phí thời gian."

Thấy cô muốn đi, Giang Tư Niên nắm lấy cổ tay cô.

Cho dù chỉ cách lớp áo, nhưng Lâm Tinh Tân cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay của anh nóng ran, cảm giác tồn tại mãnh liệt đến mức làm khiến cô không có cách nào bỏ qua.

Sự tương phản rõ rệt giữa những ngón tay trắng nõn và mảnh khảnh của anh và tay áo đen được chế tác tinh xảo gần như khiến Lâm Tinh Tân thấy cay mắt, nhưng nó giống như một sự mỉa mai tươi sáng hơn.

Lúc trước khi ký thỏa thuận là chính cô thề son sắt nói tuyệt đối sẽ không động tâm với Giang Tư Niên…

Là cô vi phạm lời hứa của mình, cô đáng đời bị Giang Tư Niên coi như tiêu khiển.

Cô cho rằng Giang Tư Niên không giống những người khác…

Cũng may bây giờ dừng lại cũng không tính là quá muộn, cô tuyệt đối sẽ không để cho mình bị một người đàn ông nào nắm lấy.

Giọng nói của Giang Tư Niên khàn khàn mà đè nén giống như có ý chỉ: "Em cảm thấy tôi đang lãng phí thời gian?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Lâm Tinh Tân hỏi ngược lại anh, cơn giận dữ nơi đáy mắt có thể thấy rõ ràng.

Bây giờ Giang Tư Niên cơ bản có thể xác định được Lâm Tinh Tân đã biết được tâm ý của anh.

Nhưng cô không chỉ không muốn, thậm chí còn không cho phép anh cho.

Cho nên vừa rồi Lâm Tinh Tân luống cuống tay chân, sắc mặt ngượng ngùng kia là cô đang biểu diễn để thăm dò anh sao?

Cũng bởi vì đáp án nhận được không phải như cô muốn, cho nên cô đối với anh hoàn toàn không có kiên nhẫn gặp mặt diễn trò.

Hãy cho anh một cú đánh vào đầu khi anh nghĩ rằng mọi thứ đang phát triển như anh mong đợi.

Lâm Tinh Tân không muốn dây dưa với Giang Tư Niên ở trước mặt mọi người, cô trở tay đẩy bàn tay Giang Tư Niên nắm cổ tay cô xuống.

Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, thứ mang đến cho cô không còn là sức nóng kiều diễm nữa mà là sự lạnh lẽo thấu xương giống như sóng biển ùn ùn kéo đến toàn thân, khiến cô ngay cả một giây cũng không muốn ở lại nơi này nữa.

"Giang tổng, nếu anh lại dùng thái độ này đối đãi với tôi, tôi cảm thấy sự hợp tác của chúng ta có thể không cần thiết phải tiếp tục."

Đồng tử của Giang Tư Niên khẽ co rụt lại, u quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất: "Em muốn ly hôn với anh?"

Những lời này gần như là từ kẽ răng của anh vắt ra.

"Anh muốn hiểu như vậy cũng được."

Nếu bây giờ cô ly dị với Giang Tư Niên, cô chắc chắn sẽ phải đối mặt với rất nhiều rắc rối.

Chỉ riêng một mình Lâm Chẩn quấy rầy cũng đủ để cô đau đầu, nhưng nếu Giang Tư Niên tiếp tục khinh thường cô như vậy, trong lúc bảo vệ lòng tự trọng và đối mặt với phiền toái, cô sẽ không chút do dự lựa chọn cái trước.

"Tôi không đồng ý."

Cho nên bày mưu tính kế và sự bình tĩnh đều bị thay thế bằng nỗi sợ hãi mất đi Lâm Tinh Tân.

"Lúc trước chúng ta ký thỏa thuận quy định rõ ràng hai bên phải có được điều mình mong muốn mới có thể ly hôn, bây giờ tôi cần cuộc hôn nhân này."

Nhịp tim loạn xạ dần dần bình phục lại, Giang Tư Niên vô cùng may mắn, năm đó ở trong thải thuận thêm một cái này.

Giồng như lúc trước anh nói với Tư Gia Thụ, đời này ngoại trừ Lâm Tinh Tân ra anh không cần ai khác.

Cho nên từ lúc anh ký hợp đồng kia, anh chưa bao giờ nghĩ tới muốn ly hôn với cô.

Trong ánh mắt Lâm Tinh Tân nhìn Giang Tư Niên chỉ có lãnh đạm và xa lánh, mang theo sự chế giễu nói: "Vậy mời Giang tổng phối hợp với tôi cho tốt, đừng làm những chuyện mơ hồ giới hạn kia nữa, nếu không hợp tác của chúng ta tùy ý sẽ chấm dứt."



Ở góc nào đó Lâm Tinh Tân không nhìn thấy, Vưu Giai lặng lẽ hỏi: "Con và Tân Tân cãi nhau?"

"Không có."

Giang Tư Niên mệt mỏi lắc đầu, đôi mắt đen thâm thúy tối tăm không rõ, Tinh Tân nếu thật sự nguyện ý cãi nhau với anh, ngược lại anh không đau đầu như vậy.

"Vậy thì làm sao?" Ánh mắt của Vưu Giai xoay quanh giữa Lâm Tinh Tân và Giang Tư Niên, luôn cảm thấy giữa hai đứa nhỏ này nhất định đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết.

Bây giờ ánh mắt của Lâm Tinh Tân căn bản không rơi trên người Giang Tư Niên nữa, cho dù không cẩn thận nhìn nhau, cô cũng sẽ nhanh chóng rời ánh mắt, không hề để ý đến Giang Tư Niên.

Rõ ràng trưởng bối của nhà họ Giang đều ở đây, nhưng ngay cả bộ dáng giả bộ, lừa gạt trưởng bối cô cũng không muốn, đương nhiên nó khác thường đến cực điểm.

Thật vất vả mới có chút tiến triển…

Vưu Giai nhìn Lâm Tinh Tân lạnh lùng, trong lòng sốt ruột: "Tân Tân là con gái, con phải nhường cô ấy, mặc kệ là lỗi của ai con đều phải xin lỗi con bé, con hiểu ý mẹ không?"

Giang Tư Niên nghe thấy thở dài, anh cũng muốn dỗ dành, anh cũng muốn nhận sai, nhưng Lâm Tinh Tân căn bản không cho anh cơ hội này.