Chương 44

Chương 44









Giang Tư Niên muốn đạt được tâm nguyện, anh cần ký thác trên ước nguyện hư vô mờ ảo này.

"Tại sao không có ai?" Sắc mặt của Lâm Tinh Tân nghi hoặc.

"Nơi này là sau núi, bình thường không có người đến." Giang Tư Niên đứng bên hồ ước nguyện, sau đó vẫy tay với Lâm Tinh Tân: "Đến đây ước nguyện."

"Tới rồi."

Lâm Tinh Tân thuận miệng đáp lời, ở đáy lòng của Giang Tư Niên nổi lên gợn gợn.

Anh thích cảm giác Lâm Tinh Tân chạy về phía mình.

Khung cảnh sau núi yên bình yên tĩnh cũng với những cây cổ thụ cao chọc trời, gió nhẹ thổi qua dần dần lộ ra một bầu không khí thanh tao.

Lâm Tinh Tân chậm rãi đi về phía Giang Tư Niên, gió thấm mát xẹt qua trước người cô.

Thổi tóc cô làm rối tung trái tim cô.

Giang Tư Niên đưa tay về phía cô, trong lòng bàn tay chất đống mấy đồng xu.

"Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?" Lâm Tinh Tân nhận lấy đồng xu trong lòng bàn tay anh, phản ứng lại: "Ngay từ đầu anh đã định dẫn tôi tới nơi này?"

"Ừm." Giang Tư Niên không phủ nhận.

Chính là muốn dẫn cô đến xem, nơi anh từng dừng chân thật lâu.

Sau khi Lâm Tinh Tân ném đồng xu xong, cô quay đầu nhìn Giang Tư Niên.

Giang Tư Niên đang rũ mắt nhìn hồ nước trước mắt xuất thần.

Ánh mặt trời vụn vặt từ những cành cây cổ thụ rực rỡ chiếu xuống, nửa khuôn mặt của anh ẩn nấp trong bóng tối, nửa khuôn mặt ngâm mình trong ánh sáng ấm áp, giống như một vị thần lạc vào thế giới phàm trần.

Giang Tư Niên đối với ánh mắt của Lâm Tinh Tân vẫn rất mẫn cảm, giống như một giây sau khi cô nhìn anh, Giang Tư Niên lập tức nghiêng đầu nhìn lại cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Tư Niên thậm chí còn không kịp thu liễm cảm xúc nồng đậm trong đáy mắt.

Giờ phút này dường như ngay cả tiếng gió cũng biến mất.

Trong thiên địa to lớn như vậy, dường như chỉ còn lại cô và Giang Tư Niên.

Loại cảm giác này đối với cô mà nói, rất xa lạ, ngay cả nhịp tim cũng bị rò rỉ một nhịp.

"Này…"

Lâm Tinh Tân kinh hoảng theo bản năng muốn tránh ánh mắt chăm chú của Giang Tư Niên, không cẩn thận bị hòn đá phía sau vấp ngã, cả người không thể khống chế được mà ngửa ra sau.

Sắc mặt của Giang Tư Niên thay đổi, vội vàng bước tới bắt lấy cô.

Theo quán tính Lâm Tinh Tân bị Giang Tư Niên bắt lấy thay đổi phương hướng, nên cả người đυ.ng vào ngực anh.

Lòng bàn tay trắng nõn khó khăn lắm mới dán vào ngực anh.

Tim đối phương đập dữ dội dưới lòng bàn tay cô, ngay cả nhịp tim của cô cũng bắt đầu trở nên bất thường.

Giang Tư Niên ôm rất mạnh, Lâm Tinh Tân ngẩng đầu nhìn anh, chỉ có thể nhìn thấy đường cong lưu loát sắc bén của anh, đôi môi mỏng hơi mím chặt.

"Có chuyện gì vậy, ngay cả đi cũng không thể đi?"

Hơi thở ấm áp của Giang Tư Niên rơi vào tai cô, giống như có một dòng điện chảy xuôi qua toàn thân, khiến cho nhịp tim vốn không bình thường vào giờ phút này càng mãnh liệt gia tốc mang đến từng trận rung động.

Lâm Tinh Tân không thể không nhìn thẳng vào một vấn đề ——

Ảnh hưởng của Giang Tư Niên đối với cô còn lớn hơn cô tưởng tượng.

Mặc dù cô không ngừng tự nhủ, người Giang Tư Niên thích là Hạ Tinh.

Nhưng vẫn sẽ có một giọng nói nhảy ra nói cho cô biết, Giang Tư Niên và Hạ Tinh đã sớm chia tay, hơn nữa bây giờ bọn họ cũng không có bất kỳ liên lạc nào, nói không chừng Giang Tư Niên đã sớm quên Hạ Tinh rồi.

Lúc trước cô nghe được tiếng "Tân Tân", có lẽ thật sự là đang gọi cô.

Hồi ức trước kia bị cô cố ý áp chế vào giờ phút này đều nhảy ra khỏi l*иg ngực, quấy nhiễu trong đầu cô muôn vàn suy nghĩ, cũng làm cho cô ngay cả một khắc cũng không muốn chờ đợi.

Lâm Tinh Tân từ trong ngực Giang Tư Niên giãy ra, sau đó lui về phía sau một bước nhỏ, để mình có thể quan sát thấy mỗi một thần sắc biến hóa của anh.

Giang Tư Niên tuy rằng không rõ Lâm Tinh Tân muốn làm cái gì, anh vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ, tùy ý cô đánh giá từ trên xuống dưới.

"Giang Tư Niên."

Cô đột nhiên gọi anh.

Lâm Tinh Tân hiếm khi gọi anh như vậy, trong lòng Giang Tư Niên run lên, chậm rãi nổi lên gợn sóng.

Anh cúi đầu đáp một tiếng, tim đập bắt đầu không khống chế được mà nhanh hơn.

"Anh nghĩ sao về sự đồng cảm của tình yêu?" Lâm Tinh Tân nhìn anh một lúc, hướng anh ném ra một vấn đề.

Gương mặt xinh đẹp của Giang Tư Niên nhíu lại, vốn tưởng rằng tâm tư của mình đã bị Lâm Tinh Tân nhìn thấu, cô thay đổi cách ám chỉ mình đừng dành thời gian ở trên người cô, nhưng nhìn vẻ mặt của cô, Giang Tư Niên lại cảm thấy không giống.

Cuối cùng anh chọn nói sự thật: "Tôi không biết những gì người khác nghĩ, nhưng nếu tôi thích một ai đó, tôi sẽ không bao giờ thay đổi."

"Cho dù sau này anh gặp lại người mình thích hơn, anh cũng sẽ không thay đổi sao?"

Sắc mặt của Lâm Tinh Tân đã rất khó coi, cô cảm thấy mình giống như một tên hề, cố gắng động tâm với người khác, nhưng đối phương đã sớm có người khác, hơn nữa còn kiên định canh giữ phần tình yêu không thay đổi kia.

Nếu đã thích Hạ Tinh như vậy, tại sao còn làm ra nhiều hành động mập mờ như vậy với cô chứ?

Chẳng lẽ anh xem cô là món đồ chơi nhỏ trong thời gian nhàm chán sao?

Cô cho rằng Giang Tư Niên sẽ khác những người khác, nhưng thực tế lại hung hăng tát cô một cái.

Thật lố bịch.

"Tôi đương nhiên…"

"Được rồi, đừng nói nữa." Giọng nói của Lâm Tinh Tân đột nhiên nhạt đi, cô nhìn Giang Tư Niên so với lúc trước càng thêm lạnh lùng: "Dẫn tôi đi tìm bà nội và bọn họ, lát nữa tôi sẽ đi cùng Vũ Kỳ, không làm phiền Giang tổng anh."

Đôi lời của tác giả:

Giang tổng kỳ thật chính là một cuồng ma theo dõi vợ, hồi trung học Tân Tân cho rằng bọn họ đυ.ng phải chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ, kỳ thật đều là Giang tổng cố ý sắp xếp.

Giang tổng QAQ: Xin cô đưa ra một phương án đối nghịch cho tôi càng sớm càng tốt ở chương tiếp theo.