Chương 4

Chương 4

Này, đừng ôm người đàn ông trước mặt cậu không buông!

Nửa câu còn lại Diệp Vũ Kỳ chỉ có thể oán thầm trong lòng.

"…Không." Lâm Tinh Tân ngữ khí mơ hồ, nhưng thái độ lại rất kiên định, hoàn toàn không có ý muốn buông tay.

Giang Tư Niên có thể rất rõ ràng cảm giác được sức mạnh của tiểu ma đầu ôm eo anh ngày càng mạnh.

Nhìn Lâm Tinh Tân ôm Giang Tư Niên không buông, Dung Thần và Diệp Vũ Kỳ theo bản năng ngước mắt nhìn Giang Tư Niên, sợ anh khó chịu, dù sao bọn họ cũng chỉ là kết hôn thương mại, nhưng hành vi của Lâm Tinh Tân ít nhiều có chút mạo phạm.

Nhưng ngoài dự đoán của bọn họ, Giang Tư Niên chẳng những không tức giận, ngược lại còn cởϊ áσ vest trên người, lấy áo vest quấn Lâm Tinh Tân lại, sau đó dịu dàng ôm người cô.

Toàn bộ quá trình không có chút thiếu kiên nhẫn nào, chỉ có sự tỉ mỉ và chu đáo.

Mà Lâm Tinh Tân vốn không thích tiếp xúc với người khác lại ngoan ngoãn nép trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo say rượu vùi vào trong áo vest của Giang Tư Niên, không cho người bên ngoài nhìn thấy nửa phần.

Sau khi làm xong tất cả, Giang Tư Niên đặc biệt chú ý nhìn Diệp Vũ Kỳ và Dung Thần nói: "Tân Tân mệt rồi, tôi đưa cô ấy về trước."

Sau đó anh xoay người dặn tài xế, bảo tài xế gọi người đưa Dung Thần và Diệp Vũ Kỳ trở về.

"Không cần phiền đâu." Cuối cùng thì Dung Thần cũng phản ứng lại vội vàng vẫy tay: "Chúng tôi không uống rượu, có thể tự mình về nhà được."

Sự chú ý của Giang Tư Niên đều ở trên người Lâm Tinh Tân, anh cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ gật đầu với bọn họ: "Đi đường cẩn thận."

"Hôm nay Tân Tân uống rất nhiều rượu, anh sai người nấu cho cô ấy một ít canh giải rượu, nếu không ngày mai cô ấy tỉnh dậy sẽ đau đầu." Tuy Dung Thần không hiểu tại sao sự tình lại phát triển đến bước này, nhưng chuyện gì cần dặn dò vẫn nên nói cho Giang Tư Niên.

Bãi đậu xe ngầm có ánh sáng mờ nhạt.

Dưới lớp áo sơ mi màu đen của Giang Tư Niên lộ ra cổ tay trắng nõn lạnh lùng vững vàng ôm lấy Lâm Tinh Tân, thân hình thẳng tắp cao gầy giống như ánh trăng lạnh lẽo đột ngột xuất hiện, khiến cho người ta có cảm giác không chân thật.

Nhưng khi anh cúi đầu nhìn người trong ngực, trong ánh mắt ẩn chứa ôn nhu nóng bỏng, nội tâm lại rất chân thật: "Dung tiểu thư yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy."

Sau khi nghe được Giang Tư Niên cam đoan, Dung Thần yên tâm.

Cô ấy gật đầu với Giang Tư Niên: "Vậy Tân Tân phiền Giang tổng chăm sóc."

"Đương nhiên rồi." Giang Tư Niên dừng lại, ngữ khí chân thành cảm ơn bọn họ: "Cảm ơn hai người hôm nay đã ở bên Tân Tân."

"Đừng khách khí." Diệp Vũ Kỳ theo bản năng đáp một câu.

Chờ Giang Tư Niên cẩn thận ôm Lâm Tinh Tân lên xe, cô ấy dùng cánh tay nhẹ nhàng chạm vào Dung Thần: "Tình huống bây giờ là gì vậy?"

Sắc mặt của Dung Thần khẽ lóe lên: "Hình như anh ấy biết tâm trạng của Tân Tân hôm nay không tốt."

"Hôm nay là ngày giỗ dì Thẩm, mỗi năm tới ngày này tâm trạng của Tân Tân rất kém, nếu Giang tổng biết cũng không có gì kỳ lạ."

Dung Thần muốn nói lại thôi: "Ý tôi là…Thôi đi, không có gì đâu."

Cô ấy cảm thấy Giang Tư Niên hình như cố ý ở đây chờ bọn họ, nếu không sao anh không rời đi, cũng không có ý định tiêu hóa thức ăn trong bãi đậu xe ngầm.

Nhưng đây chỉ là suy đoán của Dung Thần, cũng không có bằng chứng để chứng minh cô ấy đoán đúng, cho nên cô ấy không nói cho Diệp Vũ Kỳ nghe, sợ vị đại tiểu thư này làm ầm ĩ.

Trên thực tế, cho dù Dung Thần không nói gì thì Diệp Vũ Kỳ cũng đã nghẹn một bụng nhiều lời muốn nói.

"Lúc đầu anh ấy đứng ở đó không nhúc nhích, tôi còn nghĩ người đàn ông này quá lạnh lùng, cũng may Tân Tân kết hôn giả với anh ấy. Nhưng bây giờ, nhìn cũng được, khó trách Tân Tân luôn nói với chúng ta anh ấy là người tốt."

Cô ấy nghiêng đầu nhìn Dung Thần: "Thần Thần, cậu có phát hiện ra, lúc Giang tổng nói lời cảm ơn chúng ta, biểu hiện không giống người ngoài không."

Hai người là bạn tốt của Tinh Tân, khi tâm tình cô sa sút, họ an ủi cô, đó là chuyện đương nhiên, nhưng giọng điệu xin lỗi này của Giang Tư Niên khiến Diệp Vũ Kỳ không thể không suy nghĩ nhiều.

Dung Thần cười cười: "Giang tổng vẫn là chồng của Tân Tân, nếu thật sự anh ấy thờ ơ, bị truyền ra ngoài sẽ rất xấu hổ."

Diệp Vũ Kỳ lại suy nghĩ nhiều hơn, cô ấy nhớ lại hành động trước đây của Giang Tư Niên, giống như là nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt không thể tin được nói: "Cậu nói hai người bọn họ không phải đã…"

"Đừng đoán mò." Dung Thần ngắt lời cô ấy.

Diệp Vũ Kỳ không chút do dự: "Được, tôi không đoán mò, ngày mai tôi trực tiếp hỏi cậu ấy."

Cô ấy khởi động xe, nghiêng đầu nhìn Dung Thần: "Tân Tân bị Giang tổng mang đi, vậy cậu đến chỗ tôi ở một đêm, hay tôi đưa cậu về chỗ họ Bạc."

Dung Thần nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ có chút u ám, không lên tiếng, giống như trống rỗng suy nghĩ.

"Thần Thần?"

Dung Thần lựa chọn: "Đến nhà cậu."

"Ừ!" Trong ánh mắt Diệp Vũ Kỳ tràn đầy ý cười, lộ ra một đôi lúm đồng tiền đáng yêu: "Vậy tối nay cậu ngủ với tôi, chúng ta đã lâu không ngủ cùng nhau."

"Ừm."

"Cậu phải giữ lời, đừng đến lúc đó họ Bạc kia gọi điện thoại tới, cậu lại nói muốn trở về."

Dung Thần mỉm cười: "Yên tâm, anh ta sẽ không gọi tôi trở về."

Chỉ là không có lớp trang điểm tinh xảo nào có thể che giấu được khuôn mặt tái nhợt của cô ấy.

Bạc Tự Hàn căn bản sẽ không quan tâm cô ấy có về nhà hay không.

Đôi lời của tác giả.

Kế hoạch ban đầu: Lặng lẽ theo sau xe của bọn họ, hộ tống vợ về nhà một cách an toàn.

Nhưng kế hoạch không thể theo kịp thay đổi.

Giang tổng vui vẻ đến cất cánh~~~