Chương 3

Chương 3

Lâm Tinh Tân vẫn không rời đi.

Từ lời miêu tả của Dung Thần và Diệp Vũ Kỳ, Lâm Tinh Tân cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng tối qua, nhìn thế nào cũng giống như cô mượn rượu "đυ.ng sứ" Giang Tư Niên, nếu thật sự không chào hỏi một tiếng mà rời đi thì cảm thấy băn khoăn.

【Diệp Vũ Kỳ: tôi và Thần Thần vốn định đưa cậu về nhà, kết quả cậu vừa nhìn thấy Giang tổng lập tức ôm anh ấy không buông, nói thế nào cũng không chịu đi theo chúng tôi.】

Diệp Vũ Kỳ vừa nghĩ đến cảnh tượng tối qua, nhân tố kỳ lạ trong cơ thể bắt đầu xao động, giọng nói tràn đầy hưng phấn không thể kiềm chế: 【Tân Tân, rốt cuộc bây giờ cậu và Giang tổng đã xảy ra chuyện gì vậy?】

Mặc dù biết Diệp Vũ Kỳ có hiềm nghi phóng đại, nhưng Lâm Tinh Tân vẫn cảm thấy trên mặt mình nóng lên: 【Tôi và Giang Tư Niên thật sự không có gì.】

Hai chữ "thật sự" bị cô cắn mạnh.

Nhưng rơi vào tai người khác, nó giống như lời bào chữa nhợt nhạt.

Cả đêm chờ đợi chỉ được một đáp án như vậy, Diệp Vũ Kỳ có chút không cam lòng: 【Thật sao?】

Lâm Tinh Tân bất lực: 【Thật đấy.】

【Được rồi.】 Dường như Lâm Tinh Tân nghe thấy trong giọng điệu của Diệp Vũ Kỳ có vài phần nuối tiếc: 【Tôi còn tưởng rằng cậu và Giang tổng có tiến triển tốt.】

Lâm Tinh Tân thiếu chút nữa bị cô ấy chọc cười: 【Số lần tôi gặp anh ấy còn không nhiều bằng các cậu, làm sao có thể có tiến triển gì.】

Tuy nói như vậy, nhưng Diệp Vũ Kỳ vừa nghĩ đến cảnh tượng tối qua Giang Tư Niên ôm Lâm Tinh Tân, bỗng nhiên cảm thấy hai người này không ở cùng nhau là một chuyện đáng tiếc.

Ý nghĩ này đến từ hư không, nhưng nó lại cực kỳ mạnh mẽ.

Vì vậy Diệp Vũ Kỳ không nhịn được nói thêm một câu: 【Thật ra, tôi cảm thấy Giang tổng là người rất tốt, Tân Tân, cậu thật sự không nghĩ đến chuyện cưới trước yêu sau với anh ấy sao?】

Lâm Tinh Tân uống say nên đối với chuyện tối qua không có một chút ấn tượng nào, nhưng cô ấy và Dung Thần đều nhớ rất rõ ràng.



Tối qua.

Bãi đậu xe ngầm.

"Vũ Kỳ, cậu đỡ Tân Tân, tôi đi mở cửa xe trước."

Diệp Vũ Kỳ vừa gật đầu, vừa dỗ Lâm Tinh Tân đi về phía trước: "Kiên trì thêm chút nữa, cậu có thể ngủ trong xe rồi."

Lâm Tinh Tân nửa người dựa vào vai Diệp Vũ Kỳ, suy nghĩ của cô gần như mơ hồ, say đến không đứng thẳng được.

Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi cũng đủ khiến cho Diệp Vũ Kỳ mệt đến kiệt sức.

Dung Thần vội vàng chạy đến bên hông xe, đang định mở cửa xe, liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô ấy nghi hoặc lên tiếng: "Giang tổng?"

"Dung tiểu thư." Âm thanh lạnh lẽo vang lên trong bãi đậu xe ngầm trống trải.

Quả nhiên là Giang Tư Niên.

Tuy rằng Giang Tư Niên là chồng của Lâm Tinh Tân, nhưng bọn họ và anh giao tiếp cũng không nhiều, đυ.ng phải nhau chào hỏi coi như lễ nghĩa, cho nên Dung Thần cũng không đem chuyện tình cờ gặp Giang Tư Niên để trong lòng.

Sau khi cô ấy mở cửa xe phía sau, vội vàng đón Diệp Vũ Kỳ và Lâm Tinh Tân.

Sau khi đỡ Lâm Tinh Tân đến bên hông xe, Dung Thần kinh ngạc nhìn người đàn ông cao ngất vẫn đứng bên cạnh, trong lòng lẩm bẩm, sao anh ấy còn chưa rời đi?

Tuy rằng quan hệ thật sự giữa Giang Tư Niên và Lâm Tinh Tân mọi người ở đây ai cũng đều biết rõ, nhưng lúc này Dung Thần cảm thấy có chút chột dạ ——

Bởi vì bọn họ không để ý tới Lâm Tinh Tân để cô uống say còn để cho Giang Tư Niên nhìn thấy.

Cảm giác này giống như làm chuyện xấu bị giáo viên bắt quả tang vậy.

Diệp Vũ Kỳ nhìn thấy Giang Tư Niên cũng hoảng hốt, cô ấy lặng lẽ nói nhỏ với Dung Thần: "Sao anh ấy lại ở đây?"

Dung Thần nào biết được hành tung của Giang Tư Niên, suy nghĩ tìm một lời giải thích hợp lý nhất: "Có lẽ anh ấy cũng hẹn người khác ở chỗ này ăn cơm."

Giang Tư Niên không quan trọng, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là mang Tinh Tân về nhà ngủ.

Mặc dù ở đây độ riêng tư cực kỳ cao, nhưng Dung Thần vẫn sợ bị paparazzi truyền thông chụp được, mang đến phiền toái không đáng có cho Lâm Tinh Tân.

Diệp Vũ Kỳ suy nghĩ giống như Dung Thần, việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng đưa Tinh Tân về nhà.

Về phần Giang Tư Niên…

Có lẽ chỉ là đi ngang qua thôi.

Dù sao anh nhìn thấy Lâm Tinh Tân say rượu, ngay cả một câu hỏi khách sáo cũng không có, cứ như vậy thờ ơ lạnh nhạt.

Dung Thần mở cửa xe để Diệp Vũ Kỳ đỡ người vào trong xe, nhưng vào lúc này đột nhiên biến cố xảy ra.

Không biết có phải vì khó chịu hay không, mà Lâm Tinh Tân đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Diệp Vũ Kỳ, không có bất kỳ đòn bẩy nào, cả người cô không khống chế được ngã ra sau.

Chuyện xảy ra đột ngột, Dung Thần và Diệp Vũ Kỳ không kịp phản ứng, lúc đi bắt cô đã không kịp nữa rồi.

"Tân Tân!"

Lâm Tinh Tân không ngã trên mặt đất, mà rơi vào vòng tay ấm áp của anh.

Giang Tư Niên không biết từ khi nào đã đi đến phía sau bọn họ, cánh tay dài duỗi ra vững vàng từ phía sau ôm lấy Lâm Tinh Tân.

Thấy Giang Tư Niên đón được Lâm Tinh Tân, trái tim của hai người họ treo lơ lửng mới rơi xuống đất.

"Cám ơn Giang tổng." Dung Thần vừa cám ơn anh, vừa cố gắng đỡ Lâm Tinh Tân khỏi vòng tay anh.

Nhưng Lâm Tinh Tân không muốn.

Vòng tay anh ôm cô ấm áp khỏe khoắn, cảm giác an toàn vô cùng phù hợp khiến cô cảm thấy mình đã về đến nhà.

Vì vậy, Lâm Tinh Tân theo bản năng xoay người, hai tay tự nhiên ôm lấy eo đối phương, sau đó vùi mặt vào trong ngực Giang Tư Niên.

Dung Thần: "...!"

Diệp Vũ Kỳ: "...!"

Rõ ràng hai người bọn họ, một giọt rượu còn chưa đυ.ng vào lúc này cảm thấy như mình xuất hiện ảo giác.

Một loạt động tác này của Lâm Tinh Tân khiến tất cả mọi người ở đây đều không ngờ tới, Diệp Vũ Kỳ kinh ngạc hít sâu một hơi khí lạnh, cô ấy vỗ vỗ bả vai Lâm Tinh Tân: "Tân Tân, chúng tôi ở đây."