Chương 16

Chương 16

Đối mặt với lời thú nhận của ông ta, Giang Tư Niên không hề lay động chút nào: "Thật không?"

"Đương nhiên là thật!" Lâm Chẩn kích động, chỉ thiếu đông tác xin thề với trời.

Âm thanh của giày cao gót từ xa đến gần, Lâm Tinh Tân quay lại.

Lâm Chẩn giống như bắt được rơm cứu mạng, khuôn mặt vì quá mức kích động mà vặn vẹo biến dạng: "Tinh Tân con đừng nghe người bên ngoài nói bậy, bọn họ chính là vu khống châm ngòi ly gián chúng ta."

Lâm Tinh Tân không còn là đứa nhỏ, cô hiểu đạo lý bên thịnh bên suy, việc làm hoen ố danh tiếng nhà họ Lâm sẽ không có ích gì cho cô.

Cho nên Lâm Chẩn khẳng định cô sẽ hối hận, chỉ cần cô làm theo lời ông ta, sai lầm có thể được xóa bỏ.

Đáng tiếc Lâm Tinh Tân không phải tới nhận lỗi, cô quay về chỉ để cướp chồng mình bị cô bỏ rơi.

Đó là tất cả.

Cô không để ý đến biểu cảm căng thẳng của Lâm Chẩn, kéo Giang Tư Niên đang ngồi trên ghế: "Chúng ta đi thôi."

Giang Tư Niên theo lực đạo của cô ngoan ngoãn đứng lên.

Bộ dáng phối hợp nhu thuận so với vừa rồi quả thực là khác nhau như hai người vậy.

"Tân Tân." Giang Tư Niên giữ tay Lâm Tinh Tân: "Đừng vội đi, quà còn chưa tới."

Lâm Tinh Tân hiếm khi nhíu mày với Giang Tư Niên.

Cô đoán không ra suy nghĩ của Giang Tư Niên, cô và nhà họ Lâm đã ồn ào như vậy, anh còn muốn tặng quà cho bọn họ!

Giang Tư Niên đưa tay vuốt ve lông mày cô, anh không thích nhìn cô nhíu mày, vì vậy nhẫn nại giải thích với cô: "Lâm tổng nói rằng ông ấy không lúc nào cũng nhớ mẹ vợ, tôi nghĩ món quà này của tôi sẽ chạm vào tim ông ấy."

Nghe Giang Tư Niên nói xong, Lâm Chẩn đột nhiên có dự cảm không tốt.

Đúng lúc này, quản gia vội vàng chạy vào, nói trước cửa có một nhóm người làm vườn tới, tuyên bố tới đây để sửa chữa hoa viên.

Lâm Chẩn nghe được không hiểu ra sao, Giang Tư Niên nở nụ cười: "Xem ra quà của tôi đến rồi."

"Tôi biết mẹ vợ khi còn sống thích nhất là đằng băng sơn, cho nên cố ý mời thợ làm vườn chuyên nghiệp nhất tới trồng, có thể để cho Lâm tổng và những người khác xem vật nhớ người." (đằng băng sơn là dạng cây leo á)

"Đằng băng sơn?" Lâm Tinh Tân lẩm bẩm nói, ký ức thời thơ ấu bị cô ẩn sâu dần dần bắt đầu hồi phục.

Khi cô còn nhỏ, hoa viên nhà họ Lâm đúng là trồng rất nhiều đằng băng sơn.

Đằng băng sơn đầu xuân nở rộ, dọc theo vòm lớn của hoa viên nở rộ ấm áp rực rỡ, giống như một thác nước màu trắng ấm áp.

Thẩm Thần khi đó rất thích dẫn cô nhỏ tuổi cùng đi ngắm hoa.

Chỉ là sau đó không bao giờ thấy cảnh tượng như vậy nữa.

"Mặt khác, tôi còn mời một người làm vườn chuyên môn xử lý đằng băng sơn này, cho nên không cần lo lắng nó sẽ không sống được."

Ánh mắt của anh chuyển sang nhìn Lâm Chẩn: "Đằng băng sơn này trường thế mạnh mẽ, năng lực leo núi rất mạnh, tôi nghĩ không bao lâu, nó sẽ lan ra toàn bộ nhà họ Lâm, như vậy sẽ càng thuận tiện hơn cho Lâm tổng nhớ mẹ vợ."

Sắc mặt Lâm Chẩn trắng xanh, thay đổi lại thay đổi, nhưng cuối cùng ông ta vẫn có thể cười nói cảm ơn Giang Tư Niên: "Tư Niên, con thật sự chu đáo, cho dù con không cử người đến, ta cũng sẽ chăm sóc hoa này thật tốt."

Ông ta vừa dứt lời, một thân ảnh nhỏ gầy gò từ trong góc chạy ra.

Là Lâm Tinh Gia.

Bóng dáng nho nhỏ của Lâm Tinh Gia đứng trước mặt Giang Tư Niên, trong hốc mắt rưng rưng nước mắt, lấy hết dũng khí nói với Giang Tư Niên: "Không được phép, anh không được động vào hoa viên nhà tôi, bên trong đều trồng hoa mẹ tôi thích."

Giang Tư Niên thật không ngờ người có khí chất nhất trong nhà lại là một đứa trẻ.

Chỉ là, nếu anh đau lòng cho cậu bé, vậy ai sẽ đau lòng anh!

Lâm Tinh Gia còn có mẹ bảo vệ, nhưng Tân Tân đã không còn cơ hội như vậy.

Giang Tư Niên đã sớm đem tất cả ưu ái của mình dành cho Lâm Tinh Tân, cho nên lời cầu xin của Lâm Tinh Gia nhất định không cách nào thành hiện thực.

"Cậu rất dũng cảm, nhưng người có thể làm chủ trong nhà này là ba cậu, ông ấy đã đồng ý rồi."

Lâm Tinh Gia lau nước mắt, còn muốn nói chuyện, nhưng đã bị Lâm Chẩn thô bạo cắt đứt: "Gia Gia, con mau tới đây!"

"Baba, ba đừng để bọn họ động đến hoa viên của mẹ."

"Cái gì của mẹ con, đó là đồ của nhà họ Lâm."

"Lâm Chẩn, sao anh hung dữ với Gia Gia như vậy!"

......

Nó quá ồn ào.

Giang Tư Niên kéo tay Lâm Tinh Tân, đưa cô ra ngoài.

"Muốn đi xem không?" Anh đề nghị.

Lâm Tinh Tân lắc đầu, cho dù nhà họ Lâm lần thứ hai trồng đầy đằng băng sơn, thì nó cũng không phải ngôi nhà trong trí nhớ của cô.

Nó sẽ không bao giờ có được.

Cô dường như vẫn còn mắc kẹt trong những kỷ niệm trong quá khứ, cảm xúc chán nản nói: "Tôi muốn về nhà."

"Được, chúng ta về nhà."

Tác giả có vài câu nói:

Tân Tân rời đi.

Giang tổng: ??? Tình huống gì đây, một người chồng to lớn như vậy cũng không cần? Trời lạnh, Lâm thị nên phá sản!

Tân Tân đã trở lại.

Giang tổng: Tôi biết Tân Tân yêu tôi mà!