Chương 15

Chương 15

Chuyện này vốn dĩ là ngẫu nhiên nhắc tới, Giang Tư Niên không đồng ý, Lâm Chẩn cũng không ép buộc: "Là ta suy nghĩ không chu đáo, việc này coi như ta chưa từng nói qua."

Lâm Tinh Tân tựa tiếu phi tiếu nhìn Hứa Mạn Đình sắc mặt ngượng ngùng, bà ta thật sự cho rằng tất cả mọi người sẽ bị bà ta dắt mũi sao?

Cũng chỉ có người ba ngu xuẩn của cô bị trúng kế của bà ta.

Đáng tiếc Lâm Tinh Tân vẫn là đánh giá thấp trình độ vô sỉ của bọn họ.

Không an phận được bao lâu, Lâm Chẩu liền đem chủ ý đánh lên đầu cô.

"Tinh Tân, vừa đúng lúc bộ phim mới của con cũng đã kết thúc, ba muốn nói đã đến lúc con nên có con với Tư Niên rồi." Ông ta bưng bộ dáng của người cha hiền, trong mắt đầy khao khát: "Đứa nhỏ của hai con nhất định vừa thông minh vừa xinh đẹp."

Trưởng bối nhà họ Giang cởi mở, nhưng cũng không có nghĩa là nhà họ Lâm bọn họ có thể không nghiêm túc.

Mà ông ta là ba của Lâm Tinh Tân, nói những lời này cũng không tính là thay thế.

Ngoài ra, Lâm Chẩn cũng có mưu tính của mình.

Xem như Giang Tư Niên nhắc nhở ông ta.

Lâm Tinh Tân gả cho Giang Tư Niên vốn dĩ là cô trèo cao, bên ngoài có rất nhiều người bàn tán.

Chỉ sau khi cô sinh con, nhà họ Giang thông gia với nhà bọn họ mới có thể chân chính trở nên vững chắc.

Tuy rằng bây giờ có thể thấy Giang Tư Niên rất cưng chiều cô, nhưng đàn ông đều có tính xấu, nếu như tương lai bọn họ ly hôn, chỉ cần có đứa nhỏ, nhà họ Giang cũng đừng hòng xóa sạch quan hệ với nhà họ Lâm, dù sao có gãy xương cốt thì vẫn còn dính gân.

"Là đạo lý này." Lão thái thái đã lâu không nói gì lập tức tức giận nói: "Phụ nữ, chuyện quan trọng nhất cả đời này chính là an phận ở nhà chăm sóc chồng con, chạy ra ngoài quay phim làm gì, giúp cho người ta bình luận cũng không ngại mất mặt!"

Lâm Chẩn hận không thể trực tiếp nhào tới che miệng bà ta lại, rất vất vả mới hòa hoãn bầu không khí vậy mà lại bị bà ta phá hủy.

"Lâm lão phu nhân, thận trọng."

Giang Tư Niên lúc này ngay cả công phu bề ngoài cũng không vui, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.

Lão thái thái năm đó không ít lần giày vò Thẩm Thần, bà ta tưởng rằng Lâm Tinh Tân dễ bắt nạt như mẹ cô, ai ngờ hiện thực hung hăng cho bà ta một bạt tai.

Bây giờ phía sau cô còn có thêm Giang Tư Niên làm chỗ dựa vững chắc, càng khiến cô không sợ hãi.

Lão thái thái còn muốn bày ra, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Giang Tư Niên, những lời mắng chửi kia ở trong miệng bà ta đảo qua đảo lại, như thế nào cũng không dám mắng ra miệng.

Nói cho cùng, vẫn là mềm sợ cứng.

Lâm Tinh Tân không đành lòng, cô không nghĩ tới Lâm Chẩn lại vô sỉ đến mức muốn lấy đứa nhỏ tương lai của cô ra làm lợi thế.

Cô ngã đũa đứng lên: "Ừm, rời khỏi làng giải trí sinh con, sau đó thì sao?"

Lâm Chẩn bị động tác bất thình lình của cô làm cho giật mình.

Còn chưa kịp mở miệng, đã thấy cô chậm rãi nở nụ cười trào phúng, đầu ngón tay hướng về phía ông ta: "Sau đó giống như mẹ tôi trơ mắt nhìn chồng mình lạnh lùng bạo lực, nɠɵạı ŧìиɧ?"

Chỉ xong Lâm Chẩn, Lâm Tinh Tân chỉ tay qua Hứa Mạn Đình, trong đôi mắt đen nhánh dường như ẩn chứa sự hận thù nồng đậm nhất thế gian: "Sau đó chờ tiểu tam phá hoại gia đình người khác tới cửa khıêυ khí©h, tùy ý sỉ nhục?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi.

Giang Tư Niên cuối cùng cũng xác minh được suy đoán của mình lúc trước—— mẹ của Tinh Tân tuyệt đối không phải vì bệnh mà qua đời, bà ấy rất có khả năng bị đám người trước mắt này bức chết.

Hứa Mạn Đình bối rối đẩy Lâm Tinh Gia: "Gia Gia, ngày mai không phải con muốn cùng bà nội lên núi cầu phúc sao? Mẹ thấy con ăn no rồi, cùng bà nội về phòng thu dọn hành lý đi."

Lâm Tinh Tân lạnh lùng nhìn bóng lưng hai bà cháu rời đi: "Đừng lên núi cầu phúc, bà cho rằng Bồ Tát có thể phù hộ các người sao? Nếu có bản lĩnh không bằng đến mộ mẹ tôi quỳ xuống sám hối!"

"Lâm Tinh Tân, con nói hươu nói vượn cái gì vậy!"

Lâm Chẩn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, cô công khai như vậy trước mặt Giang Tư Niên đem tầng vải che mặt này vạch trần ra.

Lâm Tinh Tân cười lạnh nói: "Thế nào, dám làm không nhận sao? Hay tôi nói sai?"

Đám người này dựa vào cái gì có thể an tâm thoải mái giẫm lên hài cốt của mẹ cô mà sống!

Cô chính là muốn để cho trong lòng bọn họ cắm một cái gai tên là "Thẩm Thần", cả ngày hoảng sợ bất an mới tốt!

Nhìn khuôn mặt dữ tợn và hoảng sợ của bọn họ, có một loại cảm giác vui sướиɠ/ bệnh hoạn sau khi trả thù thành công dâng lên trong tim cô.

Đáng lẽ cô nên làm điều này từ lâu rồi.

Sự im lặng mù quáng chỉ khiến đối phương bắt nạt cô nhiều hơn.

"Tôi nghĩ bữa cơm này cũng không cần thiết phải ăn nữa." Cô đến gần Lâm Chẩn, không nhanh không chậm phun ra nửa câu sau: "Kỳ thật mỗi lần cùng các người ăn cơm tôi đều cảm thấy ghê tởm."

Nói xong cô lập tức đi ra ngoài không quay đầu lại.

Giang Tư Niên bị cô bỏ rơi.

Cũng chính vì như thế, Lâm Chẩn không có cách nào đuổi theo.

Giang Tư Niên đang ngồi trên ghế, từ góc độ của Lâm Chẩn nhìn qua, ánh sáng chia khuôn mặt ông ta thành hai nửa, nửa khuôn mặt dưới ánh đèn màu ấm áp, nửa khuôn trên mặt chìm vào bóng ma quỷ dị.

Rõ ràng là ông ta từ trên cao nhìn xuống Giang Tư Niên, nhưng Lâm Chẩn vẫn cảm nhận được một cỗ cảm giác áp bách vô hình khiến người ta run rẩy, làm cho ông ta không thở nổi.

Ông ta đưa tay lau mồ hôi lạnh ở trán: "Tư Niên, con đừng nghe Tinh Tân nói bậy, đứa nhỏ này bị ta chiều nên hư rồi, miệng không ngăn được!"

Giang Tư Niên không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Chẩn.

Sắc mặt Lâm Chẩn cứng lại, cảm giác như không còn chỗ nào che giấu, mồ hôi lạnh chảy càng nhanh hơn.

"Có hiểu lầm, Tinh Tân bị lời đồn bên ngoài lừa gạt. Ta rất yêu mẹ con bé, mẹ con bé qua đời nhiều năm như vậy, tôi không có một ngày nào quên bà ấy…"

Ông ta hoảng hốt giải thích với Giang Tư Niên, kể lại nỗi nhớ nhung và tình yêu của ông ta đối với người vợ đã khuất.