Chương 7

"Ba giờ sáng, nếu em không chờ được thì cứ nghỉ ngơi trước đi."

Tôi gật đầu, phất phất tay với anh.

Thực ra tôi thực sự rất muốn đi cùng anh, nhưng tôi cũng biết đi cùng sẽ chỉ là cản trở.

Thanh Sơn phải đi theo chấp niệm để tìm thi thể của mẹ anh, chắc chắn nơi đó có đủ loại yêu ma quỷ quái.

Tôi thức trắng đêm, nằm ở trên giường thất thần nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Mưa vẫn chưa tạnh, ngược lại còn có vẻ như đang càng lúc càng lớn.

Đồng hồ nhảy đến ba giờ sáng, tôi đột nhiên bật dậy khỏi giường, đi đến cửa xem.

Không có ai, cửa đèn lúc sáng lúc tối, vô số con côn trùng dọc theo ánh sáng bay lượn.

Thanh Sơn vẫn chưa trở về.

Thì ra mùa đông ở Tứ Xuyên lạnh đến vậy, gió luồn vào tận xương tủy của tôi, trong lòng tôi cực kỳ bất an, cầm theo Lôi Kích Mộc đi đi lại lại.

Bốn giờ sáng, vẫn chưa nghe thấy tiếng mở cửa.

Anh không cho tôi đi ra ngoài, hơn nữa cho dù lúc này tôi có ra ngoài cũng không biết phải đến nơi nào tìm.

Thôi thì đừng gây thêm rắc rối nữa.

Năm giờ sáng, trời vẫn chưa có dấu hiệu sáng.

Là một pháp y, thức đêm đối với tôi không phải là chuyện gì to tát, nhưng lần này tôi lại đặc biệt mệt mỏi.

Chỗ ngực giống như có một con dao nhỏ cứ đâm chọc liên hồi, rất khó chịu.

Cho đến khi lại nghe thấy tiếng cười đùa bên ngoài cửa, tôi bần thần đứng dậy, tiếng cười này gần giống hệt với sáng hôm qua.

Trong sân vẫn đang mưa rơi như trút nước, tôi mở cửa ra, bên ngoài lại là nắng vàng rực rỡ.

Vẫn là con phố cũ ấy, nhưng không có Thanh Sơn.

Một đám nhóc ở đầu ngõ chơi đùa, tôi bước ra một bước, trong tay cầm Lôi Kích Mộc bỗng nhiên bắt đầu nóng lên.

Không đúng, chuyện này không bình thường.

Tôi vội vàng lùi lại, trong khoảnh khắc đóng cửa.

Một tiếng "A Lê" lại làm tôi dừng động tác.

"A Lê, con làm sao vậy? Mẹ con đâu?"

Tôi vô thức nhìn sang, một đứa trẻ nhỏ xíu toàn thân đều là bùn, cuộn tròn ở trong góc.

Người đứng ở trước mặt nó hỏi chuyện, là một người phụ nữ trông còn khá trẻ.

Khuôn mặt và giọng nói của người phụ nữ, tôi đều vô cùng quen thuộc.

Là ai? Đầu tôi đột nhiên bắt đầu đau đến mức có chút không chịu nỗi.

"Dì sẽ nấu cho con một bát sủi cảo ăn nhé, được không?"

Tôi nhớ ra rồi, bà là chủ quán bán sủi cảo, ngày hôm qua còn là dáng vẻ bà lão, bây giờ lại trẻ hơn ít nhất hai mươi tuổi.

Như vậy A Lê trong miệng bà, đứa nhỏ này, chẳng lẽ chính là Thanh Sơn?

Xuyên qua rồi?