Chương 6

Hơi thở ấm áp thổi qua từng đợt, cảm giác mệt mỏi sâu sắc trên người Thanh Sơn xông tới tôi.

Đây là lần đầu tiên anh thể hiện yếu đuối trước mặt tôi.

"Lần này trở về, không chỉ đơn thuần là quét mộ."

Cha mẹ Thanh Sơn vốn là hai loại người tuyệt đối không thể ở bên nhau, hai bên gia đình còn phức tạp hơn những gì tôi thấy hiện tại.

Sau khi mẹ anh qua đời, người trong gia đình trộm đi thi thể.

Nấm mồ nhỏ bé kia chỉ là mộ giả.

"Tối hôm qua anh nhìn thấy được một tia chấp niệm của bà."

"Lý do mẹ qua đời là gì?"

"Chết đuối."

"Anh nghi ngờ nguyên nhân không phải là thế? Đúng không?"

Làm pháp y nhiều năm như vậy, giọng điệu của Thanh Sơn gần như không khác gì những người thân của nạn nhân có oan khuất.

Tôi vẫn luôn tin tưởng trực giác của người thân, dù sao cũng là máu mủ ruột rà.

"Nếu có thể tìm được... thi thể, chúng ta cùng nhau điều tra rõ ràng."

Thanh Sơn lại lắc đầu, anh đứng thẳng người lên: "Rất nguy hiểm."

Khó trách chuyện đầu tiên anh lên núi là tìm cho tôi Lôi Kích Mộc, giờ phút này biểu cảm của anh còn nghiêm túc hơn cả lúc khuyên tôi đi hiện trường vụ án.

"Nhưng em là nhân duyên mà sư tổ tìm cho anh, cho dù không tin vào năng lực chuyên môn của em thì cũng phải nghe lời sư tổ chứ?"

Lần này đổi thành tôi ôm lấy cổ anh, ở bên nhau lâu như vậy, tôi cũng học được một chút cách nũng nịu khiến Thanh Sơn mềm lòng.

"Em đảm bảo lần này tất cả sẽ nghe lời anh, không tự ý hành động. Khi anh cần em thì em sẽ giúp đỡ, được không?"

Thanh Sơn lạnh mặt, tôi đành phải tiến đến hôn lên má anh một chút.

"Lật Tử."

Anh khẽ nhíu mày, nhưng tay lại vô thức ôm chặt eo tôi hơn một chút.

"Được."

Sau khi trời tối, Thanh Sơn khoác áo choàng đạo sĩ đi ra ngoài.

Bên ngoài mưa lớn hơn một chút, sấm sét ầm ầm, tia chớp xuyên qua tầng mây, chiếu sáng những ngọn núi xa xa như được phủ một lớp vải đen.

Thanh Sơn không mang theo gì cả, chỉ cầm một chiếc ô.

Chắc hẳn tối qua anh cũng ra ngoài một mình như vậy.

Tôi đứng ở cửa, nắm chặt Lôi Kích Mộc do anh khắc từng nhát một, đưa mắt nhìn anh rời đi.

"Vậy hôm nay lúc nào anh trở về?"

Thanh Sơn dừng bước lại, lập tức quay người.

Gương mặt trong ánh đèn lắc lư trông càng thêm tuấn tú, gương mặt trắng ngọc phủ một lớp sương vàng nhạt, người đàn ông này, dù ở bất kỳ bộ dáng nào cũng đẹp trai...