Chương 6

"Anh không có quần áo thường ngày sao?"

Thanh Sơn cười khẽ: "Sao có thể!"

Vậy tại sao lại nhất định phải mặc đồ đạo sĩ? Đối mặt với sự thắc mắc của tôi.

Giọng điệu Thanh Sơn bình thản nói ra lời ti tiện:

"Muốn tức chết sếp của cô."

Sếp hoàn toàn chính xác tức giận đến không nhẹ, khuôn mặt vốn đã mệt mỏi bây giờ trông trắng bệch như thể đã ngâm trong formalin một tuần.

"Sao em lại dẫn hắn đến?"

Sếp nghiến răng nghiến lợi mà trừng Thanh Sơn, tôi nhỏ giọng giải thích:

"Người ta tốt xấu gì cũng đã giúp chúng ta, hắn là có bản lĩnh thực sự, anh cần gì một hai phải nhất định đối đầu với hắn chứ?"

Sếp nghe tôi nói vậy, rõ ràng càng tức giận hơn.

Sếp duỗi tay hung hăng gõ vào trán tôi: "Mau đi làm báo cáo khám nghiệm tử thi đi!"

Đầu tôi bị gõ có chút đau, nhỏ giọng oán trách một câu, xoay người đi vào phòng làm việc.

Công việc của pháp y rất phức tạp, đặc biệt là báo cáo khám nghiệm tử thi để xác định nguyên nhân tử vong, không thể có sai sót nhỏ nào.

Chờ tôi sứt đầu mẻ trán mà làm xong, đã là bốn giờ sáng.

Đẩy ra cửa phòng làm việc, sếp đưa cho tôi cốc nước đường đỏ đã chuẩn bị sẵn:

"Xong rồi à?"

Tôi mệt mỏi gật đầu, cảm giác chân như nhũn ra.

Sếp vô thức đỡ lấy cánh tay tôi: "Em nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nay eo còn đau không? Trước đây em nói thận có vấn đề, kết quả ra chưa?"

"Không sao, đã đỡ nhiều rồi."

Thanh Sơn ngồi trên ghế sofa, tay lật tờ báo, thấy tôi suýt ngất đi, cũng không có phản ứng gì: "Về đi."

Thấy tôi hoàn thành công việc rồi, đạo sĩ tao nhã đứng lên, cũng không có ý định đỡ tôi: "Tên đạo sĩ thúi, làm chồng như thế này đó hả! Không thấy Lật Tử suýt ngất đi à?"

Thanh Sơn chuyển mắt lạnh lùng nhìn tôi, không biết sao tôi lại cảm thấy như có kiến bò trên người.

Tôi vội đẩy tay sếp ra: "Tôi không sao."

Thanh Sơn bước ra khỏi cửa, chiếc áo choàng đạo sĩ bay phất phơ trong đêm tối.

Sếp giữ chặt tay tôi lần nữa: "Em thật sự gả cho đạo sĩ rồi sao?"

"Lật Tử, mau lên."

Xem ra Thanh Sơn cố tình chọc tức sếp, tôi bất lực thở dài. Trong lòng tôi vẫn rất rõ ràng nên chọn giữa sếp nóng nảy hay là một trăm triệu. Ô... ô... ô...

Ngồi trên xe Thanh Sơn, vẻ mặt Thanh Sơn rõ ràng thoải mái hơn một chút:

"Cô coi như trẻ nhỏ dễ dạy."

"Tôi không biết anh với anh ấy vì cái gì lại không hợp nhau như vậy."

Thanh Sơn trầm ngâm quay đầu nhìn tôi: "Hắn thích cô, không nhìn ra à? Chỉ tiếc hắn mệnh cưỡng đào hoa mẹ góa con côi cả đời, thích ai cũng vô ích."