Chương 5

Cũng may nội thất của chùa đạo khá xa hoa, giường khoảng chừng rộng hai mét, mặc dù tôi lăn lộn trên đó cũng dư sức.

Đúng lúc tôi tắm rửa xong, tôi khoác chiếc váy ngủ in hình gấu mới mua vào chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành trên giường của Thanh Sơn, điện thoại đột nhiên vang lên:

"Alô, sếp."

"Em ở đâu?"

"Em..." Nhìn Thanh Sơn đang ngồi bên cửa sổ chăm chú đọc sách, tôi vô thức hạ thấp giọng: "Ở nhà, gọi điện làm gì?"

"Hung thủ đã bị bắt, đúng là tài xế taxi, nhưng báo cáo khám nghiệm tử thi cụ thể cần được đưa ra sớm, nếu em có..."

Sếp nói một nửa, tiếng chuông chùa vang lên, đã là chín giờ tối.

Thanh Sơn đặt cuốn sách xuống, xoay người lại, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng:

"Đã đến giờ rồi, ngủ đi."

Sếp bên kia hiển nhiên hô hấp cứng lại: "Lật Tử, em thật sự kết hôn với đạo sĩ rồi sao? Hai người còn ngủ chung nữa?"

"Đầu óc em có phải bị nước vào rồi không vậy?"

Sếp rất ghét những người mê tín, cho rằng đều là thầy lang lừa đảo, chuyên môn lừa gạt tiền.

Thanh Sơn xoa xoa thái dương, dù tôi chưa hiểu rõ hắn lắm, nhưng cũng nhạy bén nhận ra lúc này hắn chỉ còn cách nổi giận một bước nữa thôi.

"Em sẽ đến ngay, đợi em đến rồi nói tiếp."

Tôi cúp điện thoại, định xuống giường lại bị Thanh Sơn giữ chặt cánh tay:

"Tôi phải tăng ca."

"Hôm nay không nên tăng ca."

Thanh Sơn nghiêm túc giải thích với tôi, tôi có điểm bất đắc dĩ mà thở dài.

"Ngày nào thích hợp tăng ca?"

Thanh Sơn nhíu mày, bấm bấm đầu ngón tay.

"Không tính ra được đâu, căn bản không có ngày nào thích hợp tăng ca, những người làm công có lựa chọn sao? Nếu bây giờ tôi không đi, ngày mai họ sẽ sa thải tôi."

“Tôi đây sẽ không có lương, cũng không có tiền ăn."

Thanh Sơn cau mày: "Một trăm triệu không đủ cho cô ăn sao? Nhìn không ra cô ăn nhiều vậy."

Tay tôi đang thay quần áo hơi phát run, tôi suýt quên mất, thẻ tôi hình như có một trăm triệu.

Tay đang thay quần áo lập tức dừng lại, nhưng tôi trái lo phải nghĩ, vẫn đứng dậy:

"Nhưng nếu tôi không đi thì thời gian xét xử kẻ khốn nạn đó sẽ bị trì hoãn. Tôi phải nhanh chóng đưa ra báo cáo khám nghiệm tử thi, để hắn phải chịu tội."

Thanh Sơn lặng lẽ nhìn tôi hai giây, lời nói thật lòng, khuôn mặt đẹp trai như vậy nhìn tôi, trái tim nhỏ bé này thật sự có chút chịu không nổi, lạ lùng sao mà xấu hổ thế:

"Vốn dĩ cho rằng cô vô dụng, hiện giờ xem ra, cô cũng có chút lòng tốt."

Nói gì vậy!

"Được rồi, tôi sẽ đi cùng cô, tối nay bên ngoài không yên ổn."

Thanh Sơn thở dài, đứng dậy cũng thay quần áo, vẫn mặc bộ đồ đạo sĩ đó.