Chương 18

Đó là một bó hoa mẫu đơn màu trắng nhập khẩu lớn, loại hoa Thư Di yêu thích nhất, nhưng mùa này các cửa hàng hoa căn bản đều không bán.

“Bà cô, ai gửi hoa vậy?” Lộ Dương cúi người hỏi.

"Tôi không biết."

Thư Di lục lọi xung quanh và phát hiện ra rằng bó hoa không chỉ không có chữ ký mà còn không có logo của cửa hàng bán hoa, điều này khiến hai người khá hoang mang.

Vì thế Thư Di cũng không thèm đoán nữa, cô chỉ tìm một chiếc bình và cắm hoa vào trong đó.

Ai ngờ trong mấy ngày liên tiếp, nhân viên lễ tân của khách sạn đều sẽ gọi lại cô, mỗi ngày đều đưa cho cô những bó hoa tươi khác nhau.

Cũng không biết ai đã gửi nó hay nó đến từ cửa hàng hoa nào.

Nhưng Thư Di chỉ cảm thấy hoa được gửi đến lần nào cũng rất đẹp nên cũng nhận, sau đó hoa được đổi và gửi cho Thương Trạch khi anh đi công tác về.

Một ngày trước khi Thương Trạch trở lại, vấn đề thuê nhà của Lộ Dương đã được giải quyết, Thư Di gần như đã đuổi cậu ta đi, lúc đó, Thương Trạch từ sau lưng đi tới.

Không một lời thông báo, buổi tối Thư Di về nhà, vừa mở cửa đã thấy một người đàn ông ngồi trong phòng, cô suýt chút nữa thì bị doạ đến thót tim.

Hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu những tia nắng le lói vào sàn nhà, Thương Trạch cởϊ áσ khoác ném lên sofa, hút một điếu thuốc. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, tay áo xắn lên tùy ý, vạt áo thắt một chiếc cà vạt, đôi chân dài miên man khiến chiếc ghế sofa êm ái càng thêm ngắn lại.

Thương Trạch tuy là cổ đông lớn của SG nhưng lại nhìn hấp dẫn hơn tất cả các sao nam ở tập đoàn SG: chiều cao 187cm, ngũ quan hài hoà, đường nét sắc sảo, mang nét đẹp châu Âu, vai rộng eo hẹp, dáng người vạm vỡ, cơ bắp... Theo cách nói của tất cả các nhân viên trong công ty, đó là: một bộ ảnh thời trang dạo phố, sẵn sàng ra mắt C bất cứ lúc nào.

"Không phải anh nói buổi tối mới đến sao? Sao sớm vậy?" Thư Di ngạc nhiên hỏi.

“Tối nay có một bữa tiệc.” Thương Trạch nói, “Cô đi cùng tôi”

"Bữa tiệc nào?"

"Một bữa tiệc ăn mừng cho cuộc họp báo."

"Được, tôi đi thay quần áo trước."

Thư Di nghĩ, vì đây là bữa tiệc mừng buổi họp báo, các đạo diễn và nhà sản xuất từ

các tầng lớp xã hội nhất định không thể thiếu, cô chỉ có thể nhân cơ hội này để giành cơ hội cho các nghệ sĩ dưới quyền.

Thư Di vui vẻ đồng ý, đứng dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo, nhưng trước khi đóng cửa lại, cô không nhịn được nói một câu: "Anh có thể ngừng hút thuốc trong phòng tôi được không, hoa đều do anh hút mà héo hết rồi."