Chương 12
Gương mặt Phong Tranh lạnh như băng tuyết, còn nét mặt của Mông Húc lại không hiểu ra sao, hỏi lại: “Phong đại nhân, làm sao vậy?”
Phong Tranh buông tay hắn ra, giọng nói cứng nhắc: “Mông thống lĩnh là người nồng nhiệt, nhưng chúng ta chỉ là những người khờ dại. Thân thể quận chúa nghìn vàng, không tiện hiến vũ ở trước mặt người khác.”
Vẻ mặt Mông Húc tiếc nuối, nói với ta: “Nữ tử Bắc Lương của ta cũng không ngại.”
Phong Tranh cướp lời của ta, nói: “Thuỵ Vân quận chúa là nữ tử Nam Lương.”
Ơ kìa! Có người nói làm người không nên quá nghiêm túc. Mọi người sống phóng túng, vui vẻ thì có gì là không tốt? Không nên lôi kéo đại nghĩa của dân tộc vào đây sẽ làm mọi người mất hứng.
Mông Húc cụt hứng rời đi.
Ta trừng mắt nhìn Phong Tranh, cho hắn một cái nhìn khinh thường, “Mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi không muốn giải trí thì thôi, cũng không nên bắt người khác cũng không được hưởng thụ!”
Phong Tranh cũng giận, hạ giọng nói: “Ngươi còn mặt mũi nói chuyện với ta sao! Ngươi cùng với tướng sĩ địch quốc liếc mắt đưa tình trước mặt bao nhiêu người, ngươi còn có một chút liêm sỉ nào hay không? Mặt mũi của người Nam Lương chúng ta đều bị ngươi làm cho mất hết.”
Ta liền nghĩ ngay đến một câu “Công chúa của chúng ta còn phải ngủ cùng với hoàng đế địch quốc nha!” Chẳng qua vì lời nói này thật khó nghe, ngay đến người thô kệch như ta cũng không thể nói ra miệng.
Cho nên ta liền chữa lại: “Cái gì mà liếc mắt đưa tình? Rõ ràng hắn đến kéo ta, ta cự tuyệt là được. Hơn nữa đó cũng chỉ là bày tỏ thiện ý, quân nhân không câu nệ tiểu tiết. Người ta không giống ngươi, trong đầu ngươi đều là nam đạo nữ xướng (1), thấy cái gì cũng đều cái này không được cái kia không được!”
Phong Tranh tức giận đến xanh mặt, “Dầu gì ngươi cũng đường đường là quận chúa được ngự phong, cách nói năng không ngờ lại thô tục như vậy!”
Ta cười lạnh, “Hai chúng ta đã quen nhau hơn mười năm, hôm nay ngươi mới biết ta là người thô tục sao?”
Ánh mắt Phong Tranh như lưỡi đao, “Ta không muốn tranh cãi với ngươi ở đây.”
“Vậy vừa rồi ngươi cần gì phải nhảy ra hoa tay múa chân?”
“Chẳng lẽ muốn ta nhìn người tiếp tục bị mất mặt sao?”
“Ta thật không hiểu, sao ta lại bị mất mặt chứ? Có phải là ta mong muốn nhảy múa cho người khác xem nhưng lại không được đâu?”
“Rõ ràng là ngươi muốn, vậy mà còn chống cự.” Giọng nói của Phong Tranh thoát ra từ trong kẽ răng, “Ai cũng thấy hai người các ngươi liếc mắt đưa tình.”
“Ai? Còn có ai?” Ngay lập tức ta quay đầu hỏi Quyên Tử đang ngồi phía sau, “Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”
Vẻ mặt Quyên Tử mù tịt, hơn tám phần là không nghe thấy cuộc cãi vã vừa nãy của hai chúng ta, nhưng mà nàng cũng rất nhanh nhạy, nhìn thấy sắc mặt của ta không tốt liền lập tức lắc đầu.
Ta đắc ý liếc mắt nhìn Phong Tranh, “Nhìn xem, nói trắng ra là do tâm ngươi bất chính.”
Vầng trán của Phong Tranh hiện lên gân xanh, “Đúng, là do tâm ta bất chính. Dù sao cũng là ngươi đánh mất mặt mũi của Lục gia, chẳng có quan hệ gì đến ta?”
Ta cũng tức giận, “Gì chứ, tại sao ngươi không thừa nhận là ngươi có thành kiến với ta, không muốn thấy ta tốt đẹp, cũng không chịu tin ta? Từ nhỏ đến lớn, ngươi đều cho rằng ta gàn bướng không chịu nổi, nói năng thì thô bỉ tuỳ tiện!”
Giọng nói của Hạ Hà nhẹ nhàng chen vào, “Nhị vị quý nhân, nên bớt nóng đi! Nếu để người Bắc Lương nhìn thấy chúng ta cãi nhau, vậy thì còn đâu là mặt mũi của hoàng đế.”
Phong Tranh dùng sức nắm chặt cái xiên, sau đó trừng mắt nhìn ta, “Ta chẳng thèm đôi co với một nữ nhân không biết liêm sỉ.”
Ta cũng nổi giận lôi đình, “Ta lại càng khinh thường nói chuyện với một tên nguỵ quân tử!”
Cả hai đồng thời hừ lạnh một tiếng, đầu quay về hai hướng, mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc cũng không hề quan tâm tới đối phương.
Sáng sớm hôm sau chúng ta nhổ trại, trên đỉnh đầu Sao Kim vẫn còn treo trên bầu trời, không khí sáng sớm mát lạnh có hương cỏ thơm.
Mông Húc vừa mới nhận được tin từ Hải Đông Thanh, lúc này nó đang đứng trên một cái cọc gỗ chải vuốt sợi lông của mình. Tiểu Kim nằm rạp trong bụi cỏ, chậm rãi đi về phía nó. Con Hải Đông Thanh kia cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, chỉ cần có một biến động nhỏ liền vỗ cánh bay mất.
Tiểu Kim tay không trở về, ủ rũ bò lên đầu gối của ta.
Ta xoa nhẹ đầu của nó, “Đồ ngốc! Người ta có cánh, ngươi có thể bay sao?”
Mông Húc nhìn tin tức mà Điểu nhi đưa tới, nói với ta: “Bệ hạ của thần đưa tin hỏi thăm công chúa, thần phải đi thông báo với công chúa.”
Ta uống trà sữa nóng hổi, gặm bánh bao vừa mới nướng, tuỳ tiện gật gật đầu.
Mông Húc đi được vài bước, lại chạy về hỏi ta: “Nghe nói người và Phong thống lĩnh cãi nhau?”
Ta nhìn chằm chằm vào tên hán tử của thảo nguyên này. Nhìn không ra hắn cũng nhiều chuyện đến như vậy.
“Cũng không phải cãi nhau. Hai chúng ta đều dùng cách đó để nói chuyện với nhau.”
Mông Húc hì hì nói: “Nam nhân của Nam Lương các người thật kì lạ, không ngờ lại tranh cãi với một nữ nhân.”
Đúng nha! Ta vội vàng gật đầu, “Hắn nha, quả thực giống như một lão nương, chuyện vặt vãnh nào cũng muốn quản.”
“Người là quận chúa, hắn chỉ là tiểu quan. Hắn sao có thể quản được người?”
“Hắn ta tự cao ngạo mạng.” Có thể hạ thấp thanh danh của Phong Tranh, ta rất vui vẻ.
Mông Húc dùng sức gật đầu, “Nam nhân của Nam Lương thật không biết tôn trọng nữ nhân.”
“Đúng nha, hắn luôn xem thường ta.”
“Đó là do hắn ngốc.” Mông Húc đi vài bước về phía lều của công chúa, sau đó lại quay đầu về phía ta, nói: “Là hắn không biết người tốt thế nào. Người không cần phải đau lòng.”
Mông Húc hiên ngang rời đi, để lại ta ngơ ngẩn ngồi nguyên tại chỗ, dần dần mới hiểu ra câu nói cuối cùng kia.
Ta đau lòng? Ta đau lòng cái khỉ mốc gì chứ!
Mấy ngày nữa lại trôi qua, quãng đường yên bình. Ngoài trừ việc ta và Phong Tranh vẫn còn chiến tranh lạnh, không ai nói một lời nào thì cũng không có chuyện gì khác.
Đêm đó, ta uống quá nhiều súp thịt dê, đến khi nằm ngủ lại cảm thấy khô nóng, liền ngồi dậy ra ngoài lều đi dạo một chút.
Bên ngoài một mảnh tĩnh lặng. Cánh đồng thảo nguyên bát ngát, trời cao đất rộng, nhưng lúc này là một vùng mờ mịt, trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng côn trùng rả rích. Trên đỉnh đầu, ánh trăng khuyết treo cao giữa không trung, trên bầu trời đêm trong vắt, ngoại trừ ánh trăng cũng chỉ có dãy thiên hà sáng ngời nơi chân trời.
Ta hít lấy không khí trên thảo nguyên mang theo mùi hương cỏ xanh, không khí lạnh buốt làm ta ho khan.
Bỗng nhiên chiếc rèm lay động, Tiểu Kim từ trong lều chạy ra, bổ nhào vào chân của ta, kêu lên meo meo không ngừng.
“Làm sao vậy?” Ta ôm lấy nó. Con mèo nhỏ bắt lấy sợi tóc của ta, đùa nghịch ở trong lòng ta.
“Kì lạ. Ăn trúng cái gì rồi bị tiêu chảy sao?” Ta ôm Tiểu Kim đi vào trong lều, bỗng nhiên cảm thấy có điều không đúng.
Cảm giác kia lúc đầu rất mơ hồ, nhưng nhiều năm sống trong núi rừng đã tạo ra cho ta một sự nhanh nhạy. Sau đó chân của ta cũng cảm thấy có một rung động rất nhỏ, đó là những chấn động truyền đến từ một nơi rất xa.
Ta lao khỏi lều trại, đưa mắt nhìn bốn phía, nhưng mà xung quanh vẫn là một khoảng tối tăm, cái gì cũng không nhìn thấy.
Vệ binh đến hỏi ta: “Quận chúa đã xảy ra chuyện gì?”
Ta hỏi: “Ngươi không cảm thấy gì sao?”
“Cảm thấy gì ạ?”
Hạ Hà, các nàng bị đánh thức, chui ra từ trong lều, “Quận chúa, có chỗ nào không đúng sao?”
Ta không thể nói rõ được, dứt khoát chạy về phía lều của Phong Tranh.
Ta vừa mới chạy đến trước lều của hắn, Phong Tranh liền chạy ra từ bên trong, quần áo chỉnh tề ngay thẳng, ngay đến tóc cũng không rối, hiển nhiên là để nguyên quần áo mà ngủ.
Hắn vừa thấy ta, liền hỏi: “Ngươi cũng phát hiện.”
Ta vội vàng gật đầu, “Sao lại thế này? Động đất?”
Lúc này Mông Húc cũng mang vệ binh chạy đến, há mồm nói: “Có người đi về hướng này, kẻ sắp đến không thân thiện.”
Phong Tranh lập tức quay đầu nói với ta: “Ngươi nhanh đến bảo vệ công chúa.”
Ta gật gật đầu, hỏi Mông Húc. “Là người thế nào? Cường đạo sao?”
Khuôn mặt khôi ngô của Mông Húc phủ một tầng âm trầm, “Bất kể là ai, ở trong Bắc Lương này, không có ai dám đối đầu với Mông Húc thần.”
Các nam nhân nhanh chóng bố trí phòng thủ. Ta vội vàng đi đến lều của công chúa. Gia Nguyệt đã được đánh thức, sắc mặt trắng bệch mặc quần áo. Ta thấy thị nữ còn muốn cài ngọc trâm lên đầu của nàng liền không kìm được mà đoạt lấy.
“Thời điểm đặc biệt, xin công chúa điểm trang đơn giản. Như vậy sẽ tiện hành sự.”
“Hành sự?” Gia Nguyệt kinh hãi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta phải đi đâu?”
Ta nhẹ giọng trấn an nàng, “Chúng ta cũng không đi đâu cả, người tốt nhất là nên ở trong lều. Thị vệ bên ngoài nhiều như vậy, đều là đến bảo vệ người.”
Ta căn dặn các nữ quan trông nom công chúa, bước ra bên ngoài nghe ngóng tình hình.
Bên ngoài là cảnh đao gươm tuốt vỏ, nỏ lên dây cung. Vệ binh vây quanh lều trại của công chúa ba tầng ngoài ba tầng trong, mọi người không thể tuỳ tiện đi lại. Ta nghĩ có muốn quay về lều của mình chắc là cũng không thể.
Ta ngẩng đầu nhìn ra xa, chỉ thấy nơi chân trời phía xa xuất hiện một ánh sáng rực rỡ, hào quanh kia dần dần mở rộng, trở nên rõ ràng, giống như mặt trời mọc.
Nhưng mà lúc này vẫn còn nửa đêm.
“Có lẽ là cường đạo ở sa mạc. “Ta bình tĩnh nói với Hạ Hà, “Những tên này gϊếŧ người không chớp mắt, hung ác man rợ, rất khó đối phó. Chúng ta quay về trong lều đi.”
Hạ Hạ bỗng nhiên hoảng sợ hô lên.
Ta nhìn ra phía xa, ánh lửa nơi chân trời kéo dài một đường, có vô số người đang ngồi trên lưng ngựa, tay nâng bó đuốc, đi về nơi đóng quân của chúng ta. Mặt đất dưới chân bắt đầu run rẩy, ta gần như có thể ngửi thấy mùi khói bụi trong gió.
“Đường Vũ!” Phong Tranh một thân quân phục, cưỡi kỵ mã chạy tới, ném một vật gì đấy cho ta.
Ta nhận lấy. Là bảo kiếm của ta.
“Ngươi phải bảo vệ thật tốt cho công chúa.”
Hắn thúc vào bụng ngựa, mang theo binh lính chạy về phía bọn người xâm nhập, lời nói của ta chỉ có thể giữ lại nơi yết hầu. Ta vốn định nói, cường đạo trên thảo nguyên vô cùng hung hăng, muốn hắn phải cẩn thận mười hai vạn phần. Nhưng mà ta nghĩ, nếu hắn nghe xong những lời này thế nào cũng cảm thấy ta thật dong dài.