Chương 5

- "..."- Hạ Viên đứng thất thần vài giây, ngón tay bấm điện thoại dừng ở trên không khí. Cậu không rõ tâm trạng hiện giờ của mình là gì.

- Sở Tiêu vốn đã chết rồi sao?

- Cậu định lại nhìn kĩ tấm bia mộ cho rõ thì bé gái đột nhiên chạy đi.

- "Mẹ em gọi".

- "Ơ này... "- Hạ Viên lo lắng đuổi theo cô bé, ai biết trong này sẽ xuất hiện thứ không sạch sẽ gì. Lỡ như con bé bị ảo giác thì sao?

- "Em đừng vội. Anh có nghe thấy gì đâu".

- Bé gái vẫn chạy đi, hơn nữa còn rất lưu loát mà chạy. Cậu sống từng tuổi này rồi vậy mà lại chạy thua 1 con nhóc.

- "Có mà. Mẹ đang gọi".

- "..."

- Hạ Viên thở gấp, cố gắng đuổi theo từ đằng sau. Chạy qua cái cổng phía trước thì cô bé biến mất, lòng cậu bây giờ chợt lạnh như băng. Hạ Viên đi chừng vài bước thì đành quay trở về nhưng chẳng hiểu sao càng đi sương mù càng dày đặc. Đường ở nghĩa trang không có đèn, thứ cậu thấy chỉ nương nhờ vào 1 chút ánh sáng mờ ảo từ ánh trăng. Điều kì quái ở chỗ là cậu đi mãi vẫn không tìm được cái cổng sắt mà mình đã bước vào.

- Hạ Viên gấp rút tìm kiếm, lúc để ý thì xung quanh không còn tấm bia mộ nào nữa. Khung cảnh mờ mịt thay vào đó chỉ có mỗi cây khô và quạ, trên cây không những vậy còn treo lơ lửng xác người. Hạ Viên nhìn thấy 1 màn này xém chút cũng bị dọa cho ngất. Quạ đen bu đầy thân cây rỉa từng miếng trên da thịt của cái xác, xác người vốn dĩ đã thối rữa cậu ngửi thấy chỉ muốn nôn khan.

- Đây là chỗ nào?

- Hạ Viên che mũi cố gắng thoát ra khỏi đám thi thể, cậu thấy trong màn sương trắng xóa có 1 cái chấm đỏ mờ mờ đoán chừng là đứa bé gái kia. Cậu gọi mãi nhưng hình như cô bé không chú ý đến, nó cố kéo cái xác bị treo trên cây miệng liên tục gọi mẹ. Cậu chỉ biết đứng như trời trồng cảm thấy cô bé này thật xấu số, định đi qua thì bộp 1 tiếng. Ngón chân của cái xác rơi xuống đất, màu sắc xám xịt thối rữa. Đám ấu trùng giống như nghe thấy mùi gì hấp dẫn đã lập tức bu vào. Cũng là lúc đó cậu để ý dưới chân mình cũng có mấy thứ ngọ nguậy tương tự. Hạ Viên dịch dịch bàn chân, cảm thấy chúng nó rất ghê tởm.

- Đứa bé gái cầm ngón chân của người phụ nữ lên bỏ vào miệng, mấy thứ dài dài mềm oặt như giun đất kia cũng theo ngón chân đi vào miệng cô bé. Hạ Viên thoáng thấy chân mình mềm nhũn, phải gắng gượng lắm cậu mới thật nhanh để chạy đi. Vốn nghĩ rằng lúc nãy nó không để ý cậu nên chắc sẽ bỏ qua nhưng sự thật thì không như thế. Toàn bộ khu rừng này cứ như cái vòng tròn Hạ Viên chạy thế nào cũng không thoát khỏi việc chạm mặt nó.

- Cậu móc điện thoại gọi cho Sở Tiêu, Hạ Viên ấn ấn nút nguồn mấy cái nhưng màn hình vẫn không sáng.

- "Anh đang gọi cho bạn ạ?"

- "..."

- Hạ Viên không nói gì, tim đập mạnh như đánh trống. Nó nhìn cậu bằng vẻ mặt quái dị, cặp mắt trắng dã, trong miệng còn nhơm nhớp máu thịt. Giờ cậu mới để ý cái váy nó đang mặc thì ra không phải ngẫu nhiên mà có màu đỏ, áo sơ mi của Hạ Viên bị nó quẹt 1 cái cũng nhiễm phải thứ màu sắc đỏ rực đó. Đây không phải là máu thì là gì?

- Hạ Viên giật lùi 1 bước, giữa rừng cây u tối trống trãi nồng nặc mùi tử khí, tiếng quạ đen trong đêm kéo dài không dứt. Như 1 điềm báo, chúng trố mắt nhìn về phía cậu giống như đang nhìn thứ đồ ăn tích trữ khiến cậu rợn cả người. Mấy cái xác treo trên cao bây giờ đã không còn thấy đâu, toàn bộ đều biến mất 1 cách kì lạ, rốt cuộc là đã đi đâu rồi?

- Nó hỏi lại lần nữa: "Anh đang gọi cho bạn ạ?"

- "..."

- Nó chỉ tay ra sau cậu: "Có phải kia không?"

- Sở Tiêu?

- Cậu nhanh chóng quay lại, trước mắt bất chợt 1 mảng tối đen. Cái xác bất tri bất giác lao về phía cậu, da thịt nó mềm nhũn giống như bị ngâm trong nước lâu ngày, vừa lạnh vừa toát ra mùi hôi thối. Hạ Viên ngã ra đất chống cự, cái xác mở miệng bên trong hàm răng vàng ố nhọn hoắc, cậu cố ngăn lại không để nó cắn.

- Không phải.

- Bé gái lại chỉ tay về phía khác: "Vậy là đây ạ?"

- Cái xác khác lại lao tới, dường như cùng lúc đó tất cả đều đổ dồn về phía cậu. Hạ Viên chật vật lắm mới cử động được 1 chút liền bị đám tử thi vây lại cấu xé, cánh tay hơi bị thương nhưng không nghiêm trọng. Mùi hôi thối xộc vào trong khoang mũi, cậu ra sức giãy giụa nhưng càng giãy giụa tứ chi càng bị thắt chặt, giống như con mồi bị sa vào lưới không có cách nào tránh thoát. Ngay lúc Hạ Viên nghĩ mình sẽ chết, cậu liền bị 1 cỗ sức lực kéo ra ngoài. Tiếng chó sủa inh ỏi từ đâu lan đến lấn át cả tiếng kêu của lũ quạ trên cao. Đập vào mắt cậu là khuôn mặt đẹp đẽ không tì vết của vị giáo viên trẻ tuổi.

- Hắn đỡ lấy eo cậu, vẫn biểu cảm lạnh lùng đó nhưng giờ đây cậu thấy thật an tâm.

- "Chẳng phải kêu em đứng chờ sao?"

- Hạ Viên không nói gì, tư thế 2 người có chút xấu hổ nhưng cậu không để ý, dường như vừa mới thoát được 1 kiếp nạn nên lúc này cậu vẫn còn chưa hoàn hồn. Hắn nhìn bé gái mặc váy đỏ, 2 người vẫn giữ nguyên tư thế 1 lúc lâu, Sở Tiêu mở miệng trước.

- "Sao?"

- Dobermann giống như hưởng ứng khí thế từ chủ nhân nó. Hướng về phía cô bé sủa liên tục, sủa đến Hạ Viên cũng tỉnh cả người.

- Vẻ mặt nó nhăn nhúm, hết lườm con chó lại đến lườm Sở Tiêu. Chần chừ 1 lát sau đó mới từ từ rút lui, đám tử thi giống như hết pin tất cả đều đổ rạp ra đất.

- Hạ Viên rút bàn chân ra khỏi đống thi thể người vẫn còn hơi run, hỏi: "Đứa bé đó bị sao vậy?"

- "Chán quá kiếm bạn chơi thôi"- hắn thả tay ra khỏi người Hạ Viên đi trước, Dobermann thấy vậy cũng chạy theo sau.

- "..."

- Cậu đột nhiên nhớ lại bản thân trước đó trông thấy mộ của hắn nhưng vì ngại nên cậu không mở miệng hỏi.

- "Thầy biết đường ra không?"

- "Ra?"- hắn ngừng lại, đưa tay sờ cằm: " Nếu tôi đoán không nhầm thì...nơi này hẳn là nó nhỉ?"

- "..."

- Nó?

- Sở Tiêu: "Có vẻ rắc rối đây nhưng em có thể tin tôi".

- Cậu chẳng biết rắc rối đó của hắn là như thế nào, cuối cùng gật đầu: "Dẫn đường đi".

- "..."

- Hắn dẫu môi, đá cành cây dưới chân rồi đi tiếp: "Viên Viên này, học sinh các em đáng lí phải đặt câu hỏi thay vì ra lệnh cho tôi chứ nhỉ?"

- "..."

- "Thầy Sở, rắc rối đó là gì? Có nghiêm trọng không? Em có thể về nhà không? Tại sao em không hỏi tôi mấy câu đó?"

- "..."

- Hạ Viên cạn lời, cuối cùng suy nghĩ 1 lát mới hỏi hắn: "Thầy chết chưa?"

- "..."

- "Em thiếu đòn sao?"

- "..."- vậy tức là chưa.

- Không hiểu sao cậu đối với việc hắn sống hay chết cũng không còn thấy quan trọng nữa.

- Hạ Viên không nói gì, Dobermann lại gần quấn quanh chân cậu, cậu thấy nó trông có vẻ hoạt bát nên giơ tay sờ đầu nó mấy cái. Dobermann cao hơn nửa mét, toàn thân màu đen, lúc không có biểu hiện gì nhìn nó rất cool ngầu. Cậu liền nhớ tới bài tả con chó hồi mẫu giáo cảm thấy cách diễn tả của mình cũng giống y chang vậy.

- Thấy nó chạy đi xa, Sở Tiêu gọi lại: "Tiểu Bạch".

- "..."

- Hạ Viên: "Sao lại gọi là bạch trong khi nó đen thui?"

- "Em bớt hỏi được rồi".

- "..."- chính thầy muốn bị hỏi mà.

- Hắn dẫn cậu đi qua 1 khu phố, người ở đó đa phần đều có hình thù kì lạ. Mắt mũi miệng vừa nhìn là biết không phải người bình thường, còn có cả người đầu chó đầu voi cậu chắc chắn là bị hắn dắt vào hang ổ của yêu quái. Vừa trông thấy hắn và cậu đi qua, bốn phía đều dồn lại nhìn với vẻ mặt kì dị. Bên trên dãy nhà cao tầng có mấy cô gái thân hình dài thượt uyển chuyển gọi 2 người họ nhưng Sở Tiêu chẳng thèm liếc lấy 1 cái thay vào đó hắn lại lạnh lùng đi lướt qua. Ngay đến Tiểu Bạch cũng không còn dáng vẻ hoạt bát khi nãy, nó trầm mặc 1 cách kì lạ giống như ngày đầu tiên cậu trông thấy nó.

- Sở Tiêu định đi tiếp nhưng thấy cậu cứ liên tục xoa xoa cánh tay hắn liền cởϊ áσ khoác ra đưa cho cậu.

- " Lạnh thì mặc đi".

- Hạ Viên lắc đầu: "Không lạnh".

- Hắn đem áo trùm lên đầu cậu, cậu có muốn không nhận cũng không làm gì được.

- Hắn nhạt nhẽo nói: "Áσ ɭóŧ tôi còn dày hơn cái sơ mi ngắn tay của em".

- "..."- ai lại đi so sánh như thế.

- Hắn đi cách cậu khá xa, Hạ Viên liền đuổi theo. Dưới ánh đèn mờ mờ màu vàng nhạt nơi này trông như 1 thành phố cũ kĩ. Họ băng qua 1 cây cầu bằng đá, lúc này xung quanh đã thưa thớt người, ở khúc cua rẽ phải là 1 vườn hoa thượt dượt trắng nổi bật trong đêm đen. Hạ Viên nhìn thêm vài giây rồi quay sang chỗ khác, đi đến phía trước là 1 tòa chung cư cao 8 tầng nếu so về kiểu dáng thì cũng không khác mấy với chung cư Hy An. Cậu mở to mắt.

- Tại sao ở đây cũng có thêm 1 chung cư Hy An!?

P/s: mn đánh giá truyện cho t được khum