Chương 11: Vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh mặn, buổi gặp mặt bất ngờ

Hôm sau, khi cô tỉnh dậy, cô gái đã nói sẽ tắm cho Tiểu Pudding đã đi công tác, để lại Hoa Thư một mình trông nhà.

Mẹ Thương ở lại tỉnh lỵ gần quê hương chữa bệnh, Thương Thành tạm thời không về được, Hoa Thư cũng không thể về nhà, may mà mẹ Thương không bị thương nặng, cuối cùng cô cũng buông được tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng, đã gửi một tin nhắn bình an cho mẹ cô.

Sau khi ăn đồ ăn nhanh có mùi vị dở tệ, cô bắt đầu làm việc với chiếc máy tính dự phòng mà Lăng Thập Nhị đưa cho cô.

Cô muốn thay đổi kích thước của nhân vật nam chính trong cuốn sách mới từ 18 cm tầm thường thành 22 cm bá đạo như của Dịch Triển Diên! Còn nhếch lên như một quả chuối lớn hiếm thấy nữa!

Hoa Thư liếʍ môi, nghĩ đến mùi vị mặn của tϊиɧ ɖϊ©h͙, rõ ràng khó nuốt như vậy, nhưng lại là dư vị không thể quên, cùng với sức ma sát nóng bừng, kịch liệt khẩn trương bắn ra như thể mấy đời không được xuất tinh vậy, chắc anh đã lâu không làʍ t̠ìиɦ với phụ nữ, cho nên vẫn được coi là một xử nam!

Hahaha, làm sao có thể, Hoa Thư lập tức lật đổ kết luận này của chính mình, chỉ riêng khuôn mặt đó, cho dù anh không chủ động, rất nhiều phụ nữ cũng sẵn sàng dang rộng hai chân cho anh chơi.

Nói cách khác, thứ đó thật sự quá to, quá dài... Cô không biết là do màиɠ ŧяiиɧ bị rách hay do huyệt đạo bị ma sát quá mức. Giữa hai chân đến bây giờ vẫn còn đau nhức, cô không thể tập trung để tiếp tục gõ chữ, cho nên cô đã mở mấy tệp ảnh trên máy tính của Lăng Thập Nhị để gϊếŧ thời gian, Lăng Thập Nhị biết cô thích Địch Khải, cho nên chụp rất nhiều ảnh của Địch Khải cho cô xem

Không biết Địch Khải có phong cách hung ác và cuồng dã giống như khí chất của anh ta trên giường không, mạnh mẽ và phóng túng, hay chỉ nằm bất động như người đẹp ngủ trong rừng, chờ đợi phụ nữ chủ động?

Cho dù đó là đủ loại góc độ kỳ lạ hay những bức ảnh độ nét cao gần đây, khuôn mặt của người đàn ông vẫn sắc nét hoàn hảo, không có bất kỳ khuyết điểm nào, chỉ cần có thể làʍ t̠ìиɦ với anh ta, cho dù cô có là một người lười biếng mà Địch Khải sẵn sàng nằm xuống, bất kể cô có mệt mỏi như thế nào cùng sẵn sàng chủ động dạng chân ngồi lên thứ đó của anh ta!

Hoa Thư nhìn qua, đột nhiên nhìn thấy một chiếc nhẫn hồng ngọc dễ thấy, kiểu dáng rất đặc biệt, nó là một hình bông hoa được làm từ những viên hồng ngọc có sắc thái khác nhau, viên đá chính ở giữa là màu đỏ máu bồ câu hiếm nhất, khi còn nhỏ, cô thường đeo nó khi chơi gia đình nên cô nhớ rất rõ, đó là của hồi môn của mẹ cô, một vật gia truyền của nhà họ Hoa, cha ruột của cô đã lấy trộm tất cả trang sức quý giá của mẹ cô tặng cho Hoàng Mạn Ny, trong số đó có chiếc nhẫn hồng ngọc này.

Chiếc nhẫn được đeo trên tay của một phu nhân xinh đẹp, bối cảnh của bức ảnh là một bữa tiệc cao cấp, Hoa Thư lập tức tìm kiếm thông tin của người phụ nữ đó bằng cách xử nhận dạng thông minh cho bức ảnh, nhưng vô ích, cô chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của Lăng Thập Nhị, có lẽ do cô ấy bận việc, cho nên Lăng Thập Nhị không trả lời cô ngay.

Quên những đồ trang sức khác đi, chiếc nhẫn này là bảo vật gia truyền, rất có ý nghĩa, Hoa Thư rất muốn lấy lại, mãi đến tối, Lăng Thập Nhị mới đáp sẽ giúp cô hỏi thăm, sau một tuần, không chỉ có nghe được thông tin, mà còn liên lạc được, đối phương cũng có ý muốn gặp mặt cô.

Hoa Thư vừa lo lắng vừa hưng phấn, giống như phu nhân kia thoạt nhìn không thiếu tiền, chiếc nhẫn này là thứ cô yêu thích, khó có thể từ bỏ được, hơn nữa cô cũng có rất nhiều tiền.

Cô không giống kiểu người tham công tiếc việc như Lăng Thập Nhị, cô không chỉ làm biên kịch, còn viết tiểu thuyết, thậm chí còn viết lời bài hát, còn bán bản quyền phần đầu tiên của tác phẩm nổi tiếng “Cạm bẫy” phiên bản giới hạn, thu nhập rất tốt.

Nhưng ít ra còn có hi vọng, phu nhân hẹn cô ba giờ chiều gặp mặt, địa điểm là ở khu giành cho những người giàu có Nam Sơn. Trên một chiếc xe con bốn bánh, cô đến nơi đó rất đúng giờ.

Người quản gia già trong bộ lễ phục chỉnh tề đã đứng ở cửa đích thân chào đón cô.

Hoa Thư có chút được hưởng cảm giác của người quý tộc, từng bước đi theo ông ấy, khắp nơi ở đây đều được trưng bày mấy loại hoa thơm cỏ lạ, ngay cả đá cuội dưới chân cô cũng được lựa chọn cẩn thận, viên nào cũng tròn đầy không chút vết nứt, chứng tỏ chủ nhà chính là một người có một nguồn tài chính rất đáng ngưỡng mộ.

Gâu gâu gâu gâu…

Một con chó corgi lông dài mũm mĩm nghe thấy tiếng bước chân liền hớn hở phi nước đại về phía cô, lao vυ"t lên như một mũi tên, khi Hoa Thư nhận ra thì đã bị con chó lao vào người, ngã phịch xuống đất.

“Hoa tiểu thư, cô không sao chứ? Xin lỗi, ngày thường Tam thiếu gia nhà chúng tôi không quá phấn khích như vậy.” Lão quản gia xin lỗi, đỡ Hoa Thư đứng lên: “Trong nhà có phòng y tế và bác sĩ gia đình, cô có cần đi kiểm tra không?”

Hoa Thu xoa xoa mông, ôm Corgi lên: “Không sao đâu, có lẽ là do mùi của chó trên người tôi quá nồng, nên nó cho rằng tôi là đồng loại của nó, nhưng thiếu gia của ông nên giảm cân một chút đi, lực va chạm có hơi lớn, nên đau đấy.”

Tam thiếu thật sự quá nặng, Hoa Thư không thể bế nó nổi, vì vậy cô phải đặt nó trở lại trên mặt đất, nhưng cô không đủ tư cách để nói chó của người khác nặng, Tiểu Pudding nhà cô đã nặng hơn 200 cân, chắc ít có nặng ha?

Lão quản gia cười nói: “Đã giảm cân rồi, bò bít tết hết rồi, đồ ăn cho chó toàn là bông cải xanh và cà rốt trộn.”

“Đứa nhỏ đáng thương.” Hoa Thư đồng cảm xoa đầu chú chó: “Sau này nếu có cơ hội, chị sẽ mang cho em món thịt viên chay làm riêng cho chó, ăn ngon lắm đấy.”

Cuối cùng cũng đến nhà chính, ngôi nhà xa hoa hơn cô tưởng, ánh đèn vàng chói mắt, một bức tranh tường cao sáu thước hiện lên trước mắt, chàng trai trong tranh mặc một chiếc áo khoác da màu đen bó sát người, lái một chiếc mô tô hạng nặng, khí phách hăng hái, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sắc lạnh, khắp người toát ra khí chất đáng sợ và nguy hiểm.

“Tiểu thư, mời ngồi, tôi đi báo với phu nhân, cho người chuẩn bị điểm tâm cho cô.” Lão quản gia kéo cô đến sảnh phụ, sau đó khom lưng chào cô một tiếng rồi rời đi.

Mông dính đầy bùn cỏ, Hoa Thư cởϊ áσ khoác vắt lên ghế để tránh làm bẩn sofa, Tam Thiếu ngoan ngoãn ngồi bên chân cô vẫy đuôi.

Sau mười phút chờ đợi, người phụ nữ trong bức ảnh tiếp cận cô một cách mê hoặc dưới sự bảo vệ của một số vệ sĩ mặc đồ đen, cô nghe Lăng Thập Nhị nói người phụ nữ đó tên là Quý Tiêu, bà thường đầu tư vào các bộ phim và chương trình truyền hình, liên quan đến nhiều ngành công nghiệp, có một danh tính bí ẩn.

Tam thiếu gia lập tức trở lại chỗ phu nhân, Hoa Thư lập tức đứng dậy chào hỏi: “Xin chào phu nhân, tôi tên là Hoa hư, xin thứ lỗi vì đã quấy rầy.”

Quý Tiêu nhìn Hoa Thư từ trên xuống dưới rồi mới ngồi xuống, lão quản gia vừa mang đồ trà bánh điểm tâm đến, còn mang cho cô một ly trà sữa.

Hoa Thư uống một ngụm, nhưng đối phương không nói gì, vừa mở miệng cô cũng thấy khó có thể nhắc tới chuyện chiếc nhẫn.

“Cô thích Địch Khải sao?” Quý Tiêu đột nhiên hỏi.