Chương 6: Tôi sẽ không truy cứu chuyện này

Editor: Salad

“Khóc cái gì.” Giọng nói thanh lãnh vang lên ở đỉnh đầu cô, chất chứa một chút nghi hoặc khó hiểu và một chút mê mang tự trách.

Hạ Tinh Hà quỳ một gối trước mặt cô, tay phải giơ di động lên, ánh đèn quá chói lọi chiếu vào đôi mắt Nguyễn Thanh Mộng, cô cảm thấy hơi đau mắt, tự nhiên híp mắt lại.

Sau đó đèn bật sáng, di động bị rơi xuống đất.

“Đừng khóc.” Giọng anh khàn khàn.

Nguyễn Thanh Mộng hít mũi, dùng mu bàn tay dụi mắt:“Em không khóc.”

Giọng nói mềm mại như làm nũng.

Ánh mắt Hạ Tinh Hà hơi dao động, cúi đầu đánh giá thiếu nữ bán khỏa thân trước mắt từ trên xuống dưới.

Trong kho hàng mờ tối, thiếu nữ vóc dáng nhỏ xinh quỳ rạp xuống đất, không biết là bởi vì sợ hãi hay kích động mà cả người run nhè nhẹ, khuôn mặt rất nhỏ, tuy rằng tầm mắt mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn thấy được ngũ quan tinh xảo, cô có mái tóc dài quăn lười nhác rũ ở phía sau người, che ở trước ngực, che đi phần lớn cảnh xuân.

Anh ngẩng đầu nhìn. Đôi mắt cô vừa giống như một dòng suối tuôn chảy, vừa giống như những ngôi sao trong đêm tối.

Trong đôi mắt cô gái này…… Có sao trời xán lạn.

Hạ Tinh Hà tự dưng nhớ đến con mèo Ba Tư anh nuôi trước kia.

Anh rất muốn sờ một chút.

Không biết khi cô vén tóc lên sẽ kiều diễm như thế nào.

Chỉ nghĩ thôi mà ánh mắt Hạ Tinh Hà đã tối sầm đi vài phần.

Anh mím chặt miệng, không biết nên nói gì, vì vậy anh đành nhắc lại: “Đừng khóc.”

Nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu: “Xin lỗi, tôi không phải là xác chết.”

Nguyễn Thanh Mộng nghẹn ngào, nghẹn họng không thể nói gì.

Vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Đây là trong mơ, đương nhiên cô biết Hạ Tinh Hà trước mặt là giả

Không biết Hạ Tinh Hà thật đã cùng với Trâu Khánh Khánh đến một nơi nào đó làm *thần tiên quyến lữ rồi.

*Thần tiên quyến lữ: Thần tiên yêu nhau

Chỉ là khi nhìn thấy anh như thế này, cô không thể kìm lòng được.

Nguyễn Thanh Mộng hít mũi:“Tôi không khóc.”

Hạ Tinh Hà ừ một tiếng, tay trái cầm lấy quần áo lau mặt cho cô, động tác không dịu dàng chút nào làm Nguyễn Thanh Mộng rất đau.

A, quần áo?

Nguyễn Thanh Mộng há hốc mồm.

Ngón tay Hạ Tinh Hà thon dài cầm chặt quần áo. Cái áo màu trắng và cái áo màu cam kia thật là quen mắt.

Ơ kia là quần áo của cô mà!

Sự buồn bực của Nguyễn Thanh Mộng lập tức tan thành mây khói, vươn tay kéo ống tay áo cộc tay của mình, tức giận đến đỏ mặt, cả lỗ tai và ngực đều hồng lên.

“Trả quần áo cho tôi!”

Hạ Tinh Hà nghiêng người, giơ tay trái lên, né tránh cô.

“Anh làm gì vậy!” Nguyễn Thanh Mộng khó thở:“Trả lại cho tôi đi!”

Ánh mắt Hạ Tinh Hà nhìn cô như thú dữ muốn ăn thịt người, liếʍ môi, nói: “Không.”

Nguyễn Thanh Mộng không với tới, sắc mặt biến thành màu đen, đen đan xen hồng.

“Anh trả lại cho tôi, thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này.”

Tay Hạ Tinh Hà đang cầm quần áo dừng lại ở giữa không trung.

Nguyễn Thanh Mộng vui vẻ, tiến về phía anh, vươn tay phải ra lấy quần áo.

Không ngờ Hạ Tinh Hà lại đè cô lại, bàn tay hơi lạnh ấn đầu vai cô, hơi lạnh xuyên qua làn da cô truyền đến khắp người.

“Vừa rồi em nói……” Hạ Tinh Hà dừng hạ, tựa như đang tìm từ để nói: “Em không truy cứu tôi hả?”

Nguyễn Thanh Mộng do dự gật đầu.

Trong nhà kho yên tĩnh vang lên một tiếng cười, tuy tiếng cười không vang mấy nhưng cảm xúc trong đó đã thay đổi đi rất nhiều.

Hạ Tinh Hà ném quần áo đi, cả người cường thế tới gần Nguyễn Thanh Mộng.

Anh tiến thêm một bước, Nguyễn Thanh Mộng liền lùi về sau một bước, anh càng đến gần hơn, cô cơ hồ như sắp nằm xuống đất.

Hạ Tinh Hà vươn tay trái ra ôm lấy eo cô, dùng sức kéo cô về phía mình, Nguyễn Thanh Mộng đột nhiên trở tay không kịp, trực tiếp đυ.ng vào ngực anh.

Giọng anh rất thờ ơ, nhưng lời nói ra lại tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, như kiểu dụ hoặc: “Làm thế nào thì em mới bằng lòng tiếp tục truy cứu tôi?”

Tư thế này quá khó coi, đặc biệt là anh đang ăn mặc chỉnh tề, còn cô thì đang bán khỏa thân.

Nguyễn Thanh Mộng cảm thấy xấu hổ đến đầu ngón chân cũng căng lên.

Hạ Tinh Hà đè phía sau lưng cô không cho cô di chuyển, một tay khác đưa lên khóa sau áo ngực cô, đầu ngón tay anh ấn nhẹ như thể muốn cởi nó ra.

“Em muốn truy cứu tôi trong dáng vẻ này à?”

Nguyễn Thanh Mộng thẹn thùng đến đầu lưỡi tê dại, trong đầu oanh một tiếng nổ tung, nói cũng không còn trôi chảy nữa: “Anh, anh đừng như vậy mà. Buông, buông ra.”

Đương nhiên Hạ Tinh Hà sẽ không tha cho cô rồi.

Tay anh tùy ý di chuyển trên da thịt trần trụi của cô, toàn thân Nguyễn Thanh Mộng nổi da gà, thấy tay anh sắp chạm đến mép dưới của áσ ɭóŧ chuẩn bị đẩy áσ ɭóŧ của cô lên.

Giọng anh lãnh đạm: “Nếu tôi làm như vậy thì em có chịu truy cứu không?”

Nguyễn Thanh Mộng sợ hãi, chống tay lên ngực anh.

Hạ Tinh Hà siết chặt cổ tay cô, nhướng mày, đột nhiên dựa sát vào cô, hơi thở nóng rực phả vào sườn mặt cô:“Vậy rốt cuộc em muốn thế nào mới bằng lòng truy cứu tôi?”

“……”

Cái cảnh trong mơ này bị làm sao vậy, là cô điên rồi hay là Hạ Tinh Hà điên rồi.

“Tôi, tôi……” Nguyễn Thanh Mộng nói năng lộn xộn, cái cô muốn nói lại không nói ra được.

Hạ Tinh Hà thả lỏng tay đang siết chặt cổ tay cô ra, đẩy cô ra, kéo ra một chút khoảng cách với cô rồi nói: “Nói cho tôi biết em tên là gì?”

Nguyễn Thanh Mộng xoa xoa tay, hai mắt trừng anh, không mở miệng giống như bị câm.

Hạ Tinh Hà cầm lấy hai bộ quần áo xoay người định rời đi.

Nguyễn Thanh Mộng hoảng sợ, anh không thể đi! Nếu anh đi rồi thì cô đi ra ngoài như thế nào!

“Nguyễn Thanh Mộng, tôi tên là Nguyễn Thanh Mộng!”

Hạ Tinh Hà dừng bước chân, không quay đầu lại, lại hỏi: "Chuyên ngành gì? Năm mấy? Lớp nào?”

Nguyễn Thanh Mộng nhìn chằm chằm quần áo của mình, thành thật trả lời: “Kế toán, năm nhất lớp ba…… lớp hai.”

Hạ Tinh Hà quay lưng về phía cô, khóe miệng nhếch lên.

Thì ra là bạn cùng lớp với anh.

“Quần áo, trả quần áo lại cho tôi.”

Hạ Tinh Hà cầm áo đồng phục màu trắng đi đến trước mặt cô: “Giơ tay lên.”

Nguyễn Thanh Mộng không dám xằng bậy, ngoan ngoãn giơ tay lên.

Nhìn từ góc độ này, hai vυ" vốn đã đầy đặn của cô bị ép lại thành một khe rãnh rất sâu, vừa trắng vừa mềm, khiến người khác muốn cắn một cái.

Hạ Tinh Hà cảm thấy bụng dưới không thể giải thích được tự dưng bốc hỏa, anh thô lỗ tròng áo đồng phục lên người Nguyễn Thanh Mộng.

“Nguyễn Thanh Mộng.”

“Hả?”

“Nhớ kỹ, em vẫn muốn truy cứu tôi.”

“……”

Hạ Tinh Hà nhặt áo hoodie cộc tay màu cam dưới đất lên nhét vào trong lòng ngực cô, mở cửa, kéo tay cô đi ra ngoài.

Học sinh đứng ở cửa bị tiếng động làm cho hoảng sợ, sau khi nhìn thấy rõ tình hình, trong mắt bọn họ hiện lên một chút mờ ám cùng khinh thường.

Nguyễn Thanh Mộng không quan tâm người khác thấy thế nào, ôm quần áo giả làm đà điểu, chỉ muốn nhanh chóng tránh xa Hạ Tinh Hà.

Giấc mơ này quá kì lạ, cô không muốn mơ nữa.

Hạ Tinh Hà nắm lấy cổ áo cô, hầu kết lăn lộn, cưỡng chế xoay cổ cô lại đối mặt với mình.

Ánh mặt trời bên ngoài rất sáng nên anh nhìn rất rõ khuôn mặt cô.

Hạ Tinh Hà nhìn cô thật lâu như muốn nhìn rõ từng lỗ chân lông trên khuôn mặt cô.

Cô rất giống như con mèo Ba Tư anh nuôi ở nhà, càng nhìn càng giống, đặc biệt là khi buồn bực trừng mắt. Anh rất muốn ôm cô vào trong ngực. Vừa muốn dịu dàng dỗ dành vừa muốn bắt nạt cô, nhìn cô làm nũng.

Lần đầu tiên sau mười chín năm ở trên đời này lòng Hạ Tinh Hà mềm nhũn thành một bãi bùn.

Anh buông cổ áo cô ra, không nói một lời đi lên phía trước.

Nguyễn Thanh Mộng rất bối rối, cô mù đường nên đã quên mất lớp hai ở đâu, ủ rũ đi theo phía sau Hạ Tinh Hà.

Đang đi, đột nhiên Hạ Tinh Hà ở trước mặt mở miệng nói chuyện:

“Nguyễn Thanh Mộng, tôi tên là Hạ Tinh Hà.”

Nguyễn Thanh Mộng nhìn anh một cái, phát hiện anh không quay đầu lại, nên giả vờ như không nghe thấy.

Hạ Tinh Hà hơi nghiêng đầu, nói: “Hạ, Tinh, Hà, em nghe rõ chưa?”

Sao lại chưa nghe rõ được, anh cho rằng anh là tổng tài bá đạo à.

Cô cố ý tranh cãi: “Không nghe rõ.”

Hạ Tinh Hà không ngại cười cười, lại hỏi cô: “Nguyễn Thanh Mộng, em có tin trên thế giới này có *nhất kiến chung tình không?”

*Nhất kiến chung tình: Yêu từ cái nhìn đầu tiên

Nguyễn Thanh Mộng trợn mắt, nhìn thấy tấm biển “Khoa kế toán năm nhất” xuất hiện, lòng bàn chân như có gió, chạy như bay, vừa chạy vừa quay đầu:

“Ai tin làm gì có ai ngu như vậy.”

Hạ Tinh Hà nghe thấy, dừng bước chân lại.

Xung quanh có người quay đầu lại tò mò đánh giá bọn họ.

Hạ Tinh Hà cúi đầu, xoa xoa thái dương mình,nhìn về phía cô rời đi cười khẽ, lười biếng nói thầm một câu:

“Anh tin.”

*

Chỗ ngồi trong lớp đã có đầy người.

Trâu Khánh Khánh ngồi bên cạnh lối đi, vẫy tay với Nguyễn Thanh Mộng vỗ vỗ chỗ ngồi bên người:“Thanh Mộng, chỗ này!”

Nguyễn Thanh Mộng chạy nhanh đến ngồi xuống.

Trâu Khánh Khánh vỗ vỗ bả vai cô, hỏi: “Sao cậu chậm vậy?”

Nói xong, không đợi cô trả lời, đã đứng lên đi ra ngoài: “May vẫn còn kịp, chủ nhiệm khoa vẫn chưa điểm danh.”

Cô ấy chạy nhanh như chớp lên trên sân khấu, cầm lấy một tờ giấy và một cái bút, nói cái gì đó với một người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh.

Nguyễn Thanh Mộng thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn lấy điện thoại trong túi ra xem giờ thì thấy trước mặt có một bóng người, một bàn tay cầm máy điện thoại có ốp lưng trái cây đặt lên bàn trước mặt cô.

Vẻ mặt Hạ Tinh Hà nhàn nhạt:“Nó vừa bị rơi ra khỏi túi .”

Nguyễn Thanh Mộng bình tĩnh, lấy điện thoại lại, cúi đầu nói: “Cảm ơn.”

Hạ Tinh Hà gật đầu, xoay người ngồi vào hàng phía trước cô.

Nguyễn Thanh Mộng càng cúi đầu thấp hơn, không nhìn anh.

Năm phút sau, bắt đầu điểm danh.

Trâu Khánh Khánh cầm bút đọc từng dòng một.

“Lý Phi Dương.”

“Có.”

“Hoàng Tâm Đình.”

“Có.”

“Nghiêm Cẩn Hành.”

“Có.”

Trâu Khánh Khánh cầm danh sách điểm danh, đọc từng cái tên tiếp theo.

“Hạ Tinh Hà ——”

Không ai trả lời.

Thiếu niên ngồi ở hàng trước cô nghiêng đầu, ho khụ một tiếng.

Trong phòng học rất yên tĩnh, Trâu Khánh Khánh nhíu mày, lại gọi một lần nữa: “Hạ Tinh Hà, Hạ Tinh Hà đã đến chưa? Hạ Tinh Hà ——”

“Có.”

Một bàn tay giơ lên, ngăn trở tầm mắt Nguyễn Thanh Mộng.

Trâu Khánh Khánh đánh dấu lên danh sách điểm danh, đọc cái tên tiếp theo .

Cái tay không an phận kia thu về cực chậm, không để xuống ngay mà lòng bàn tay còn vươn ra sau, chậm rãi đặt tay ra sau đầu anh.

Vì thế Nguyễn Thanh Mộng nhìn thấy trên lòng bàn tay dày rộng với những đốt ngón tay thon dài kia có mấy chữ to viết bằng bút lông đen——

【 Bây giờ nghe rõ chưa? 】