Editor: SaladCuối cùng bái phật cũng không thành.
Cũng không thấy bóng dáng của bà lão kia nữa, Nguyễn Thanh Thừa đi cùng Chân Viên vào trong, qua hơn mười phút đã mặt mày xám tro đi ra.
Chân Viên Viên bẹp miệng nói: “Bên trong không có cái gì, đúng thật là một kho hàng bỏ hoang.”
Nguyễn Thanh Thừa đắc ý hừ hai tiếng.
Chân Viên Viên mặc kệ anh, đi đến ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thanh Mộng, nhìn mắt cá chân của cô, lo lắng nói: “Như vậy mà không sao thật à? Hay là đi bệnh viện khám đi. ”
Nguyễn Thanh Mộng không để cô phải lo lắng:“Chỉ là trật chân thôi mà, không nặng như vậy đâu, dán thuốc và bôi thuốc mỡ là được rồi.”
Chân Viên Viên thở dài, khẽ nói: “Bây giờ tớ mới hiểu được tầm quan trọng của đôi chân, gần đây công ty tớ đang bàn tán về một người phụ trách mới chân có chút vấn đề, nhìn thảm lắm. ”
Lại thở dài, giọng điệu không vừa lòng:“Rõ ràng đã mất một chân rồi, nhưng vẫn phải bắt mọi người coi mình như là một người bình thường, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy dáng đi kỳ lạ của anh ta, nhưng anh ta lại không muốn dùng gậy…… ”
Nguyễn Thanh Mộng lập tức nghĩ đến Hạ Tinh Hà.
Nếu là Hạ Tinh Hà thì anh cũng có thể sẽ cố chấp như vậy.
Không chịu dùng gậy, giả vờ bình thường như những người khác đi từng bước.
“Người phụ trách mới đến của các cậu tên là gì?” Nguyễn Thanh Mộng hỏi.
Chân Viên Viên nhún vai:“Không biết, tớ chỉ là lính quèn thôi sao mà biết được, tớ chỉ nghe mấy người khác kể lại thôi.”
Nguyễn Thanh Mộng gật đầu, không nói tiếp.
Cô không muốn nói tâm tư của mình dành cho Hạ Tinh Hà với mọi người, kể cả Chân Viên Viên cũng không muốn nói.
Trước kia thấy rất xấu hổ khi nói ra, nhưng bây giờ thì không còn quan trọng nữa rồi.
Chân Viên Viên nhìn lên trời, vỗ vai cô: “Tớ thấy trời sắp mưa rồi.”
Nguyễn Thanh Mộng ngẩng đầu lên, quả nhiên ở phía chân trời đã có mây đen cuồn cuộn di chuyển từ xa đến gần, thỉnh thoảng còn có vài tiếng sấm sét nổi lên như tiếng gầm của một con thú dữ ăn thịt người, bầu trời u ám.
Chân Viên Viên duỗi ngón tay ra bấm bấm, nói lẩm bẩm: “Hôm nay, e rằng sẽ có một sự thay đổi……”
Nguyễn Thanh Mộng bị cô chọc cười cười ra tiếng, "Cô phù thủy kia, cậu đang tính cái gì đấy?"
Chân Viên Viên chỉ tay về hướng Đông Nam, thần thái tự nhiên nói: “Ở hướng Đông Nam có dị động.”
Đông Nam?
Nguyễn Thanh Mộng nhíu mày, nhà của cô ở hướng Đông Nam mà.
Tuy cô không tin tưởng lắm vào chuyện bói toán, nhưng trong tiềm thức cô vẫn cảm nhận được thần linh đôi khi cũng rất đúng.
Cô nắm tay Chân Viên Viên, gọi Nguyễn Thanh Thừa: “Trời mưa sắp mưa rồi, chúng ta về nhanh đi.”
Nguyễn Thanh Thừa ừ một tiếng, khom lưng cõng cô lên.
Chân Viên Viên đi theo sau, vẻ mặt khó chịu, lẩm bẩm: “Hướng Đông Nam có dị động thật mà, sao các cậu không tin ……”
*
3 giờ chiều, mưa tầm tã.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, đập mạnh vào tường kêu “Loảng xoảng” sau đó bật lại.
Nghiêm Cẩn Hành dùng lực đóng nó lại, trong văn phòng yên tĩnh lại là có một tiếng động vang lên.
“Tớ về rồi, khi nào tớ đến sẽ gọi điện lại cho cậu” Giọng nói lạnh lẽo không có một chút tình cảm, giọng điệu bình tĩnh, ngầm chứa uy lực không thể bỏ qua.
Nghiêm Cẩn Hành, ngoan ngoãn đóng cửa lại, bước hai bước đi vào bên trong văn phòng, trên người vẫn còn nhỏ nước, tùy tiện vứt áo khoác lên trên bàn làm việc, dựa vào ghế sô pha làm bằng da thật.
Khi anh đang dựa vào sô pha mềm mại, một bàn tay thon dài cầm áo khoác ở trên bàn làm việc lên ném vào mặt anh.
Vải bị dính nước không thoáng khí, Nghiêm Cẩn Hành suýt chút nữa bị ngạt thở đến ngất đi.
Anh kéo áo khoác trên đầu mình xuống, ngồi dậy, hét lên giận dữ ở người ngồi phía sau bàn làm việc: “Hạ Tinh Hà, cậu gϊếŧ người à!”
Người đàn ông đứng sau bàn mặc tây trang đi giày da, anh mặc áo khoác màu đen được thiết kế riêng, trên mặt không có biểu hiện gì yên lặng ngồi lên ghế, khí chất lãnh đạm.
Giữa mày trầm tĩnh như nước, môi mỏng mím lại tạo thành một đường thẳng sắc nét, mắt dài mảnh, đồng tử đen như mực, hơi ngẩng đầu đã có thể nhìn ra đường nét tuyệt đẹp trên khuôn mặt anh.
Nghiêm Cẩn Hành nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ, dù anh đã quen Hạ Tinh Hà mười mấy năm rồi, nhưng mỗi lần nhìn đều giống mới gặp.
Ở một góc khuất phía sau bàn làm việc có một cây gậy baton bám đầy bụi.
Người này đúng thật là bướng bỉnh.
“Bố cậu vẫn đang tìm cậu đấy, không có chuyện gì thì về nhà nhanh đi.”
"Không!" Nghiêm Cẩn Hành giở tính trẻ con dậm chân, vứt áo khoác tây trang ra đi tới, cúi xuống đối mặt với Hạ Tinh Hà:“Ông ấy muốn tớ kết hôn! Cậu biết ông ấy muốn tớ kết hôn với ai không?! ”
Hạ Tinh Hà nhàn nhạt nói: “Không biết.”
Nghiêm Cẩn Hành chửi thề, mặt đỏ lên “Cmn bố tớ muốn tớ kết hôn với Trâu Khánh! Đm, lão Hạ xin lỗi cậu, tớ lại đi cướp người phụ nữ của anh em. Tớ cmn không phải là người! ”
Anh đi lên phía trước, thâm tình chân thành nhìn Hạ Tinh Hà, giọng điệu ôn nhu: “Lão Hạ, cậu có thấy sai không? Yên tâm tớ nhất định sẽ phản kháng đến cùng! Thề chết cũng không làm theo! ”
Ngón tay Hạ Tinh Hà đè lên trán anh, nhìn vào trong mắt anh, đôi mắt đen lãnh đạm: “Nếu cậu thích cô ấy thì kết hôn với cô ấy đi.”
Nghiêm Cẩn Hành không tin: “Nhưng cô ấy là người phụ nữ của cậu!”
Hạ Tinh Hà ngừng lại.
Sau một lúc lâu, anh mới mở miệng, giọng khàn khàn như lửa đốt: “Không phải cô ấy.”
Không phải cô ấy thì là ai?
Nghiêm Cẩn Hành thông cảm nhìn đỉnh đầu Hạ Tinh Hà, tình cảm dịu dàng lan tràn trong nội tâm.
Rõ ràng lúc trước vì cứu cô ấy mà mất đi một chân nhưng vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận.
Hạ Tinh Hà vì người ta mà mất đi một chân, anh là người biết rõ nhất, vụ việc đó như một nhát dao đâm vào tim Hạ Tinh Hà, nói đi nói lại thì anh em vẫn như tay chân, còn phụ nữ chỉ như quần áo thôi.
Nghiêm Cẩn Hành nghĩ, càng kiên định muốn phản kháng bố mình đến cùng.
Bầu không khí trở nên nặng nề, vốn dĩ tính Hạ Tinh Hà không lạnh lùng như vậy, nhưng từ sau vụ tai nạn xe cộ thảm khốc 4 năm trước anh đã bị mất một chân và bị gia đình đưa ra nước ngoài chữa bệnh. Đi liền mấy năm không có tin tức gì, sau khi anh trở về Nghiêm Cẩn Hành mới phát hiện ra cả người anh đều đã thay đổi rồi.
Ưu thương, trầm lắng, giống như trên đời không có gì hạnh phúc, càng không có thứ gì khiến cho anh vui vẻ thoải mái.
Nghiêm Cẩn Hành nghĩ đến cái gì, thở dốc, suy nghĩ một hồi lâu cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Anh thật sự không biết cách an ủi người khác.
Hạ Tinh Hà không để ý đến sự do dự của anh, chống tay lên mặt bàn đứng dậy, cẩn thận bước từng bước chậm rãi đi đến trước cửa sổ sát đất.
Anh đi rất chậm, cố gắng làm cho mình không có gì không thích hợp, nhưng đồ giả vẫn là giả, dù vật liệu kia có công nghệ cao đến đâu thì cũng chỉ là một chiếc chân giả vô hồn. Anh bước đi hơi khập khiễng, không tự nhiên chuyển trọng tâm. So sánh với người thường thì từng bước chân cẩn thận này vẫn để lộ ra anh là một người tàn tật.
Nghiêm Cẩn Hành nhìn bóng dáng của anh không ngừng xót xa. Anh từng là một người ưu tú mang hào quang vạn trượng, nhưng bây giờ lại bình thường đến nỗi không thể đi đường như người bình thường được.
Hạ Tinh Hà đứng trước cửa sổ sát đất.
Lúc này thành phố mưa rất lớn, không thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật và người bên ngoài cửa sổ, bên ngoài gió thổi khiến mưa rơi điên cuồng ở bên cửa sổ, nhưng chính âm thanh khiến anh có cảm giác.
Xa cách thành phố A bốn năm, cuối cùng anh cũng đã trở về rồi.
Khóe miệng Hạ Tinh Hà nở nụ cười đầu tiên kể từ khi máy bay hạ cánh.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mưa rền gió dữ có một chiếc xe dừng ở ven đường, có hai người phụ nữ một người con trai bước xuống, nam cõng nữ, một người phụ nữ khác cầm hai cái ô, họ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào khu dân cư đối diện.
Mưa quá lớn anh không thấy rõ mặt họ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được bóng người.
Không sao cả.
Hạ Tinh Hà nghĩ, anh đã trở về rồi.
Ít nhất anh đã trở lại, đây sẽ là một sự khởi đầu tốt đẹp.
——
Nghiêm Cẩn Hành: Cô ấy là người phụ nữ của cậu!
Hạ Tinh Hà: Tao đã nói cô ấy không phải!