Chương 15: Bây giờ em là bạn gái của anh hả?

Editor: Salad

Bữa tiệc Giáng sinh năm 2013 của lớp kế toán hai đã gây chấn động toàn trường.

Tiết mục chính trong buổi tiệc là bài hát thịnh hành nhất năm đó《bar bar bar》, giai điệu vui vẻ, vũ đạo đáng yêu.

9h30 đêm hôm đó, bầu không khí đã sôi nổi đến đỉnh điểm, các tiết mục đã kết thúc, Nghiêm Cẩn Hành bí mật lên kế hoạch tặng cho mọi người một món quà bất ngờ trên sân khấu.

Trâu Khánh Khánh mặc váy dài, cười nói: “Tiếp theo mời các bạn thưởng thức màn biểu diễn《bar bar bar》!”

Tiếng vỗ tay bên dưới sân khấu vang như sấm.

Các chàng trai đội mũ bảo hiểm mặc quần áo thể thao màu sắc xếp thành hàng, quần áo cùng màu, nhưng mỗi người đều mặc một màu khác nhau, hình như Nghiêm Cẩn Hành đang nhảy nhót ở đằng trước, anh mặc một bộ thể thao màu hồng nữ tính, xoay eo ưỡn hông, miệng hát theo nhạc——

“Đêm nay! Là một đêm không ngủ!… Đến đây đến đây chúng ta cùng nhau nhảy nào! Dùng giai điệu tình yêu làm tiết tấu!”

Nguyễn Thanh Mộng: “…”

Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà, tổ tiên à con xin người đấy đừng trêu đùa con nữa.

Trên sân khấu có tổng cộng năm người con trai, đứng thành một hàng, cô quét mắt qua mấy người đó trong ba giây, Nguyễn Thanh Mộng đã cẩn thận nhìn rõ tất cả khuôn mặt của bọn họ từ phải sang trái, phát hiện ra Hạ Tinh Hà không ở trong số đó.

Cô quay đầu nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy bóng dáng anh.

Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng thoải mái, nhưng đồng thời lại có sự thất vọng bí mật lan tràn ở trong lòng, khiến toàn thân cô khó chịu như tắt thở, ngực ngột ngạt buồn nôn.

Quả nhiên đàn ông đều là *đại móng heo.

*Đại móng heo là ngôn ngữ mạng dùng để chỉ “người đàn ông tồi”, được các cô gái sử dụng để diss các chàng trai

Trong mơ cũng giống như vậy.

Phi.

“Tạch” một tiếng, tất cả đèn trong lớp học đều bị tắt, có một bạn trong lớp bật đèn nhấp nháy treo trên đỉnh đầu, những bóng đèn nhấp nháy nhỏ quấn quanh cửa sổ và quấn quanh trên cây thông Noel phát ra những ánh sáng đầy màu sắc ở trong phòng học tối tăm.

Đoạn nhạc dạo vui tươi dễ thương vang lên, Nghiêm Cẩn Hành là dancer chính, đi catwalk ở trên sân khấu, vẻ mặt quyến rũ vứt một nụ hôn gió xuống phía dưới.

“Get, Set, Ready Go!”

Không chỉ học sinh lớp hai mà các lớp khác cũng đều bị tiếng nhạc hấp dẫn đi đến, đứng ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong.

Trong mắt mỗi người có sự ngạc nhiên, sững sờ, thán phục còn có người chỉ đơn thuần muốn xem náo nhiệt.

Các chàng trai đứng trên sân khẩu mặc bộ đồ xanh đỏ tím vàng, không đội mũ bảo hiểm, khi nhạc dạo vang lên, tay cầm tay, đồng thời cất bước.

Hình ảnh này cực kỳ thú vị.

“Đợi một chút.”

Một giọng nói đột ngột vang lên.

Một thanh niên thân cao chân dài mặc bộ đồ thể thao màu xanh nước biển, đội mũ bảo hiểm màu trắng, bước vào từ trong đám đông chen chúc trước cửa.

Phòng học ồn ào, các bạn sinh viên đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhạc vẫn đang chạy, Nghiêm Cẩn Hành đứng trên sân khấu quay đầu lại, vẫy tay với anh: “Lão Hạ nhanh lên! Mày ra muộn quá, nên tao đang không định chờ mày nữa.”

Hạ Tinh Hà chỉnh mũ bảo hiểm trên đầu, đi đến bên cạnh anh, ánh mắt đảo qua đám người ở phía dưới, nhìn thấy Nguyễn Thanh Mộng đang ngồi ở phía sau, hơi mỉm cười, ánh mắt kiên định, trực tiếp nói, âm lượng không cao không thấp, nhưng lại mạnh mẽ xuyên thấu qua màng tai cô.

“Không đủ mũ bảo hiểm, nên anh đi mượn bảo vệ một cái.”

Nguyễn Thanh Mộng biết, không phải anh đang trả lời Nghiêm Cẩn Hành, mà anh đang đang nói với cô.

Ở bên trong đám người ồn ào, cô chậm rãi giơ tay lên bịt kín miệng.

Trái tim nhảy lên kịch liệt, một cảm giác chua xót xông thẳng lên mũi, hốc mắt thoáng chốc ướŧ áŧ.

Vừa muốn khóc, vừa muốn cười.

Dưới ánh đèn mờ ảo rực rỡ tất cả cảm xúc đều không thể che giấu nữa, chỉ có thể hiện ra nguyên hình.



“Everybody.”



“I don’t want to stick at home, now.”



Đúng là bài hát quốc dân mà, ngay cả quý công tử lạnh lùng cũng trở nên đáng yêu hợp với bài hát này.

Hạ Tinh Hà lạnh mặt, sắc mặt không gợn sóng, chỉ làm động tác đáng yêu theo nhạc, những động tác mềm mại ban đầu của nữ nhân vào tay anh lại xen lẫn một chút phong cách trung tính.

Con gái chiếm phần lớn trong lớp hai, giọng nữ trào dâng, tất cả đều cổ vũ một cách phô trương, chỉ thiếu lighstick và băng rôn là có thể làm một buổi concert rồi.

Nguyễn Thanh Mộng chỉ lẳng lặng nhìn Hạ Tinh Hà, biên độ động tác của anh không rộng, đôi mắt anh từ đầu đến cuối chỉ nhìn cô, chỉ nhìn một mình cô.

Nguyễn Thanh Mộng đã bị đánh bại, cô không nghe thấy tiếng hét chói tai, cô cũng không cảm nhận được ánh đèn mờ ảo, tất cả ánh mắt của cô đều bị người đứng trên sân khấu hấp dẫn, dường như trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ, chỉ có Hạ Tinh Hà và Nguyễn Thanh Mộng, không có một ai khác.

“I don’t want to stick at home, now~everybody~”



Cánh tay cô bất ngờ bị người khác chạm vào, Nguyễn Thanh Mộng quay đầu lại đối diện với đôi mắt của Trâu Khánh Khánh.

Sau khi cô ấy giới thiệu xong tiết mục cuối cùng đã đi xuống sân khấu ngồi xuống bên cạnh cô, từ lúc nãy đến bây giờ vẫn luôn không nói lời nào, yên lặng nhìn lên trên sân khâu, ánh mắt dịu dàng trộn lẫn ưu thương.

Trâu Khánh Khánh vẫn còn mặc lễ phục, lớp trang điểm trên mặt cũng rất nhạt, cô là một người rất đẹp phù hợp với kiểu trang điểm nhẹ, khí chất trầm tĩnh, cực kỳ có duyên.

Lúc này Nguyễn Thanh Mộng mới phát hiện hốc mắt cô ấy đã đỏ hoe.

“Thanh Mộng, Hạ Tinh Hà thật sự rất thích cậu.” Trâu Khánh Khánh nhìn cười cười, nói nhỏ: “Lúc chiều tớ đã nghe thấy lời cậu nói… Cậu ấy thật sự thích, cực kỳ thích cậu.”

Thật muốn mạng cô mà, Trâu Khánh Khánh đã bắt đầu nghẹn ngào.

Sự ái muội mơ hồ trong lòng Nguyễn Thanh Mộng trong tức khắc bị dội một gáo nước lạnh, tay chân lạnh ngắt, nhìn cô ấy không biết phải làm sao.

Trâu Khánh Khánh quay đầu, nhìn lên trên sân khấu, tiếng khóc nức nở rõ ràng trong giọng nói: “Vì sao, vì sao anh ấy không thể đối xử với tớ như vậy, tớ cũng thích anh ấy như vậy…”

Tim Nguyễn Thanh Mộng rơi vào trong động băng vỡ vụn.

Máu của cô đông cứng lại, đầu trống rỗng, kinh hỉ nổ tung như pháo hoa lúc nãy giờ chỉ còn lại đống tro tàn hoang tàn, mọi suy nghĩ sóng to gió lớn đều bị ngăn lại.

Một giây sau, Trâu Khánh Khánh vỗ vỗ tay cô, dịu dàng trên mặt vẫn chưa tan đi, bất đắc dĩ lắc đầu với cô.

“Chắc là tớ và Nghiêm Cẩn Hành là có duyên nhưng không có phận.”

“!!!???”

Nguyễn Thanh Mộng ngốc.

Ai!?

Cậu nói ai!?

Cậu lặp lại một lần nữa xem nào?

Trâu Khánh Khánh lắc đầu ý bảo cô đừng nói cho ai biết: “Tớ thích Nghiêm Cẩn Hành.”

Trong giọng nói trầm thấp có một nỗi buồn hòa cùng sự dịu dàng.

“Tớ thích anh ấy giống như Hạ Tinh Hà thích cậu vậy.”

“…”

Một dấu chấm hỏi to xuất hiện ở trong não Nguyễn Thanh Mộng, cô vô thức nhìn lên trên sân khấu.

Chàng trai mặc đồi thể thao màu hồng nhạt bĩu môi cúi đầu xuống hôn moah moah, xoay eo, cong mông, nâng một chân lên lưu loát như nước chảy mây trôi, so sáng với một chàng trai mặc đồ thể thao màu xanh đen mặt như hờn cả thế giới bên cạnh, anh ta giống như đang thiệt tình hưởng thụ tiết mục biểu diễn trên sân khấu này.

Nguyễn Thanh Mộng cạn lời nhìn Trâu Khánh Khánh, quả nhiên cô đang chống cằm, mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Cẩn Hành, trong mắt tràn đầy tình yêu và bao dung vô hạn.

Cậu! Ấy! Tự! Nhiên! Thích! Nghiêm! Cẩn! Hành!

Cốt truyện đã đi theo hướng nào vậy?

Tình duyên nghịch chuyển, tình yêu lỡ lầm, trời xanh còn có nước mắt không?

Ông đang đùa cháu đấy à.

Rõ ràng Trâu Khánh Khánh không đùa cô, thậm chí cô ấy rất nghiêm túc nắm lấy tay Nguyễn Thanh Mộng, thuyết phục cô: “Tớ cảm thấy cậu có thể thử một lần với Hạ Tinh Hà, ở chung một chỗ trước, Thanh Mộng cậu đừng từ chối một người thích cậu nhanh như vậy.”

Nguyễn Thanh Mộng: “…”

Cô thật sự không biết nên nói cái gì.

Không có từ ngữ nào trong đầu cô có thể diễn tả được suy nghĩ của cô vào lúc này, hay cô thật ra không có suy nghĩ gì, từ khi cô không thể nào hiểu được lại đi vào trong giấc mơ một lần nữa tất cả đã đều rời khỏi quỹ đạo vốn có phát triển theo một hướng kỳ lạ.

Cũng không đúng, từ lúc bắt đầu giấc mơ này đã không bình thường, nó đã thoát ra khỏi hiện thực, vừa mới bắt đầu có thể chỉ lệch khỏi quỹ đạo một chút thôi, nhưng theo thời gian thì càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo, càng ngày càng vớ vẩn.

Ca khúc vui nhộn kết thúc, Nguyễn Thanh Mộng vẫn còn đang nghĩ, không chú ý đến tiết mục đã kết thúc.

Đến khi có người bật đèn lên, ánh sáng của đèn sợi đốt chiếu xuống đỉnh đầu, đôi mắt cô bị ánh sáng chiếu vào đau đớn, cô mới lấy lại được tinh thần.

Có một cái bóng lớn đổ xuống trước mặt cô, không biết từ khi nào đã có một người đứng ở trước người cô, bóng anh bao bọc cả người cô lại như cuốn cô vào trong vùng lãnh thổ của mình.

Hạ Tinh Hà cởi dây mũ trên cằm ra, cởi mũ bảo hiểm xuống, đặt lên trên bàn, mấy chục người trong phòng học im phăng phắc, mũ va chạm với mặt bàn phát ra một tiếng “Cộc”.

Tim Nguyễn Thanh Mộng run lên thật mạnh.

“Nguyễn Thanh Mộng.” Anh nhỏ giọng, có một sự thoải mái ẩn chứa bên trong giọng anh.

Những ngón tay thon dài của anh cong lên, ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn: “Cộc cộc” hai cái, nhắc nhở cô không được quên những lời đã nói lúc chiều.

Giọng điệu Hạ Tinh Hà trầm thấp nghiêm túc, vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp giống như một người lính canh gác lâu đài.

Anh nhìn cô, cô cúi đầu né tránh tầm mắt anh.

Hầu kết Hạ Tinh Hà khẽ cử động, nhướng mày, nói rõ ràng, mỗi một người ở đây đều có thể nghe thấy..

“Bây giờ em là bạn gái của anh hả?”