Chương 14: Giáng sinh vui vẻ

Editor: Salad

—— “Em có nhận ra anh không?”

Câu nói này cứ lởn vởn trong đầu Nguyễn Thanh Mộng.

Cô chạy trối chết trong cơn mưa to, không dám nhìn vẻ mặt của người sau lưng, cô chỉ nhớ mang máng hình như anh muốn đuổi theo cô, rồi dừng lại tại chỗ, nhìn cô rời đi vẻ mặt không rõ.

Mưa xối xả, Nguyễn Thanh Mộng nắm chặt điện thoại, chạy như điên dọc xuống bậc thềm xuống dưới chân núi, cô men theo con đường có xe ô tô qua lại, bên tai là tiếng taxi và ô tô riêng, tài xế thò đầu ra chửi cô, bảo cô cút ra xa đừng chặn đường, cô cắn môi, nghiến răng băng qua đường, chẳng thèm để ý chân, đi một mạch về nhà.

Khi ngồi lên trên sô pha, lục phủ ngũ tạng đều đau.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong đầu chỉ có câu hỏi này.

Vô lý, thực sự quá vô lý.

Mưa bên ngoài điên cuồng đập vào cửa kính, cả người Nguyễn Thanh Mộng ướt đẫm, ngồi ngốc trên sô pha, cho đến khi thân thể lạnh lẽo khác thường, cô mới nhận ra mình nên đi thay quần áo.

Tắm rồi thay áo ngủ, mở điều hòa, sau khi cô làm xong mấy chuyện này mưa vẫn chưa dứt.

Đã 9 giờ rồi, không biết anh đã về đến nhà chưa.

Mưa lớn như vậy, chân anh còn không tiện nữa, chắc chắn phải tốn nhiều sức lắm mới xuống núi được.

Mặt đất trơn như vậy, anh có bị trượt chân ngã không?

Nguyễn Thanh Mộng ngồi trên giường quấn chân, trong lòng bắt đầu hối hận, cô không nên bỏ anh lại, bất kể như thế nào cô phải đỡ Hạ Tinh Hà xuống núi trước mới đúng.

Nhưng mà hình ảnh đó giống như rất quen thuộc, cảnh trong giấc mơ mấy ngày trước lại một lần nữa diễn ra với cùng một người và cùng một lời nói, cô kinh ngạc đến nỗi chưa kịp làm gì đã bỏ chạy.

Đúng là một người nhát gan mà. Cô bực bội nghĩ, cô cũng không biết mình đang sợ cái gì.

Đồng hồ báo thức trong phòng ngủ kêu tích tắc, Nguyễn Thanh Mộng hít nước mũi, nghĩ đến lời bà lão nói, lại nghĩ đến hôm nay Hạ Tinh Hà cầm ô đi đến, đột nhiên nổi giận.

Thật chính là thật, giả chính là giả, cô cũng không tin cô không thể phản kháng.

Cùng lắm thì cô không ngủ nữa!

Nguyễn Thanh Mộng đánh cuộc một lần, dựa vào đầu giường duỗi thẳng chân, chán chết bắt đầu chống chọi với cơn buồn ngủ.

Cô xem phim, xem show giải trí, tập yoga, làm cho thời gian trôi đi, đảo mắt đã đến 12 giờ.

Nguyễn Thanh Mộng chống đầu, đôi mắt nửa nhắm nửa mở ngáp một cái, cảm thấy cả người bắt đầu nhẹ đi, đầu lại càng ngày càng nặng, nhiệt độ ngoài da đột nhiên giảm đi, dường như tất cả nhiệt độ đều tập trung vào trán.

Cô giơ tay sờ, quả thực trán nóng ran, chắc là sốt rồi.

Sau khi dầm mưa, đôi mắt cô đều đỏ bừng lên, cơn sốt tự nhiên đến, cô không thể chống cự lại được.

Mưa phùn bên ngoài vẫn đồng hành cùng đêm dài, đồng hồ trong phòng kêu tích tắc, trong nhà rất yên lặng, tiếng này bị phóng đại gấp mấy lần.

Trước khi ngất xỉu ở trên giường, tai Nguyễn Thanh Mộng vẫn nghe thấy tiếng tích tắc có quy luật.

Tích tắc, tích tắc, lặp đi lặp lại, dường như không bao giờ dừng lại.



“Jingle bells, jingle bells, jingle all the way.”

“Oh What fun it is to ride, in a one-horse open sleigh.”

Lễ Giáng Sinh năm 2013, trong khuôn viên trường đã có bầu không khí lễ hội sôi động.

Cả lớp muốn làm tiệc tối Giáng Sinh, Trâu Khánh Khánh kéo toàn bộ người trong cùng phòng ký túc xá đến cùng cô trang trí phòng học.

“Thanh Mộng, đưa quả bóng bay cho tớ.”

Nguyễn Thanh Mộng ngơ ngác đưa quả bóng màu đỏ đang cầm ra.

Trâu Khánh Khánh cầm lấy quả bóng bay nhìn trái nhìn phải, nhíu mày, hét lên: “Nghiêm Cẩn Hành, Nghiêm Cẩn Hành!”

“Làm sao?”

Cô vẫy vẫy quả bóng bay màu đỏ trong tay:“Quả bóng bay cậu thổi không đúng kích cỡ, quá nhỏ, thổi lại một lần nữa đi.”

Nghiêm Cẩn Hành quăng dải ruy băng rực rỡ đi, ghét bỏ nói: “Nhỏ thì làm sao, vẫn dùng được mà!”

“Không được, quá nhỏ.”

“Phụ nữ đúng là cmn phiền phức!” Vẻ mặt Nghiêm Cẩn Hành bất đắc dĩ, tiến đến cầm lấy quả bóng bay từ tay cô ấy:“Không hài lòng thì cậu tự thổi đi!?”

Trâu Khánh Khánh vui vẻ nhảy từ trên bàn xuống, cười hì hì nói: “Tớ muốn cậu thổi cơ.”

Cô ấy giơ tay ôm lấy cánh tay Nguyễn Thanh Mộng, lắc lắc, nhìn thấy cô đang ngẩn ngơ, giơ năm ngón tay ra trước mắt cô vẫy vẫy.

“Thanh Mộng, Thanh Mộng! Cậu đang nghĩ cái gì vậy?”

Nguyễn Thanh Mộng cứng cổ, thất thần lắc đầu.

Trâu Khánh Khánh không thèm để ý, vẫy vẫy tay gọi Hoàng Tâm Đình đến, thần thần bí bí nói nhỏ: “Các cậu biết hôm nay Nghiêm Cẩn Hành sẽ biểu diễn tiết mục gì không?”

Hoàng Tâm Đình tò mò: “Tiết mục gì?”

Trâu Khánh Khánh tặc lưỡi nhìn ngó xung quanh, cúi đầu xuống nói: “Bọn họ sẽ nhảy 《bar bar bar》.”

“Oa!” Hoàng Tâm Đình kêu lên: “Thật hả? Làm lố vcl!”

“Nghiêm Cẩn Hành nói với tớ đấy.” Trâu Khánh Khánh làm mặt quỷ:“Các cậu đừng nói cho ai biết nha, đây là tiết mục chính trong đêm nay đấy.”

Hoàng Tâm Đình làm động tác kéo khóa miệng lại:“Yên tâm, tớ sẽ không nói ra đâu.”

Tầm mắt Trâu Khánh Khánh chuyển hướng sang Nguyễn Thanh Mộng.

Nguyễn Thanh Mộng cười gượng, phối hợp gật đầu.

Cô biết bài《bar bar bar》của nhóm Crayon Pop là bài hát thịnh hành năm 2013.

Bài hát…5 năm trước.

Vận mệnh thật trêu ngươi, cô lại quy về thế giới trong mơ này.

Bên kia Nghiêm Cẩn Hành tức giận thổi bóng bay, quay đầu nhìn thấy ba người phụ nữ đang bàn tán, nhíu mày nói: “Trâu Khánh Khánh, lại đây buộc bóng bay!”

“Đến ngay đây!” Trâu Khánh Khánh quay đầu lại kêu, vỗ vỗ bả vai các cô, lộ ra một nụ cười cậu biết tớ biết.

Nghiêm Cẩn Hành đi đến, nhét vào tay Nguyễn Thanh Mộng dải ruy băng rực rỡ hỗn độn: “Đưa cho Lão Hạ giúp tớ.”

Nguyễn Thanh Mộng cúi đầu nhìn đủ loại ruy băng màu sắc rực rỡ trước mắt, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Cẩn Hành cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, ngơ ngác nói: “Cậu nói cái gì?”

Nghiêm Cẩn Hành dừng một chút, cạn lời liếc nhìn cô, ôn tồn nói: “Cô Nguyễn, nhờ cậu đưa mấy rải duy băng rực rỡ cho Hạ Tinh Hà giúp tớ.”

Cô…Nguyễn?

Nguyễn Thanh Mộng há hốc mồm.

Xưng hô rất quen thuộc, chẳng lẽ người này là…

Nghiêm Cẩn Hành mất kiên nhẫn, xoay bả vai cô qua, dùng sức đẩy lưng cô:“Mau đi đi, đừng để cho Lão Hạ chờ đến sốt ruột.”

Nói xong, còn nói thầm một câu: “Phụ nữ đúng là phiền phức.”

Nguyễn Thanh Mộng cầm dải ruy băng rực rỡ đi lên phía trước giống như đi vào cõi thần tiên, lại một lần nữa cảm thấy một cảm giác bất đắc dĩ khi bị vận mệnh đùa bỡn.

Hạ Tinh Hà bước lên ghế đẩu, quấn một dải ruy băng rực rỡ lên trên đỉnh cây thông Noel, cô đến gần anh, giơ dải ruy băng rực rỡ trong tay dải lên, nói nhẹ nhàng: “Nghiêm Cẩn Hành bảo tôi đưa cho anh.”

Động tác của Hạ Tinh Hà không thay đổi: “Không cần, đã làm xong rồi.”

Nguyễn Thanh Mộng ừ một tiếng, cầm dải ruy băng rực rỡ xoay người muốn rời đi.

“Nguyễn Thanh Mộng!”

Cô bĩu môi: “Cái gì?”

Hạ Tinh Hà bước từ trên ghế xuống, bước lê hai bước đi đến trước mặt cô, thân hình cao lớn chắn ngang ở phía trước.

“Nguyễn Thanh Mộng.” Anh lùi về sau một bước, cúi người xuống, chống hai tay xuống đầu gối nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc nói: “Giáng Sinh vui vẻ.”

Nguyễn Thanh Mộng ngoài cười nhưng trong không cười, nhẹ nhàng nói: "Chúc anh giáng sinh vui vẻ nhé.”

“Ừ.” Anh đứng thẳng dậy, tiến lại gần hơn, duỗi tay ra trước ngực cô.

!!!

Nguyễn Thanh Mộng sợ tới mức tim đập “Thìch thịch thình thịch” lùi ba bước, cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”

Chẳng lẽ Hạ Tinh Hà biếи ŧɦái đến nỗi muốn làm chuyện này với cô ở trong lớp học hả?

Chắc không phải đâu…

Không đúng, với trình độ vô sỉ bây giờ của anh thì cái gì cũng đều làm được.

Hạ Tinh Hà nhướng mày, một tay ấn bả vai cô xuống, một tay chạm vào áo của cô, cởi chiếc ghim cài áo hình ngôi sao năm cánh cô cài bên ngoài áo khoác xuống.

Ghim cài áo rất nhỏ, kiểu dáng đơn giản, là hình ngôi sao năm cánh màu vàng, Nguyễn Thanh Mộng cũng không ý đến có một đồ vật như vậy trên áo.

Cô khẩn trương đến nỗi đầu lưỡi cũng không duỗi thẳng nổi: “Anh, anh làm gì vậy?”

Hạ Tinh Hà bỏ ghim cài áo ngôi sao Hung Châm bỏ vào trong túi áo khoác, hợp tình hợp lý nói: “Em đã tặng anh quà Giáng Sinh.”

“???”

“Em nhìn anh như vậy làm gì?” Anh nhún nhún vai:“Lúc nãy em vừa chúc anh Giáng Sinh vui vẻ như.”

“…”

Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi vậy?

Nguyễn Thanh Mộng mặc kệ anh, nghiêng người muốn đi vòng qua người anh.

Hạ Tinh Hà nắm lấy cánh tay cô: “Này Nguyễn Thanh Mộng, anh muốn nói…”

Cô bất đắc dĩ ngẩng đầu lên “Nói cái gì?”

Hạ Tinh Hà do dự, kéo cô lại gần hơn, kéo cô vào vòng tay của mình cọ cọ, hít sâu hương thơm trên người cô.

Anh muốn chết vì cái mùi này.

“Rốt cuộc em muốn thế nào mới bằng lòng làm bạn gái của anh?”

Mặt Nguyễn Thanh Mộng không cảm xúc:“Như thế nào cũng không đồng ý.”

Vẻ mặt của Hạ Tinh Hà đông cứng lại.

Sau một lúc lâu, anh cười nhạo, giơ tay sờ cằm nhỏ tinh xảo của cô, giọng nói lạnh băng:“Nguyễn Thanh Mộng, em đừng ép anh.”

Khóe miệng Nguyễn Thanh Mộng co giật.

Tôi ép anh cái gì?

Cuối cùng thì anh chỉ là một người giả tạo trêu đùa em thôi.

Cô không muốn nói nhiều lời với, ánh mắt hướng sang bên cạnh nhìn thấy Nghiêm Cẩn Hành đang ở cầm quả bóng bay gõ vào đầu Trâu Khánh Khánh.

Cô nhướng mày, mím môi rồi từ từ thở ra, cả người đều thả lỏng, cười xán lạn với Hạ Tinh Hà.

“Muốn tôi đồng ý cũng được.”

“Thật hả?” Trong giọng nói của anh tràn đầy kinh hỉ.

Nguyễn Thanh Mộng không khỏi mỉm cười, trong mắt lóe lên tia gian xảo giống như con hồ ly nhỏ ngoắc ngoắc ngón tay với anh.

“Nhưng tôi có một điều kiện.”

Hạ Tinh Hà đồng ý: “Được.”

“Đừng đồng ý nhanh như vậy, anh sẽ hối hận đấy.” Nguyễn Thanh Mộng khịt mũi, giơ ngón tay lên, chỉ vào Nghiêm Cẩn Hành đang đứng cách đó không xa thổi bóng bay.

Hạ Tinh Hà nhíu mày, nghi hoặc nói: “Điều kiện gì?”

Nguyễn Thanh Mộng cười giảo hoạt, đuôi lông mày và đáy mắt đều chứa vẻ phong tình, môi đỏ đóng mở, cà lơ phất phơ: “Nếu anh nhảy 《bar bar bar》cùng với bọn họ thì tôi sẽ suy xét đồng ý với anh.”

Hạ Tinh Hà: “…”

“Nguyễn Thanh Mộng.” Từng tiếng rít ra từ trong kẽ răng:“Em chơi anh à!”

“Ai chơi anh?” Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô vừa vô tội vừa động lòng người: “Em nghiêm túc đấy, anh không thích thì thôi.”

Nói xong liền đi, không cho anh thời gian đồng ý.

Sao Hạ Tinh Hà có thể bỏ qua cho cô, anh nằm mơ cũng đều nghĩ đến người phụ nữ nhân, thật vất vả mới có cơ hội quang minh chính đại có được cô, mất mặt thì mất mặt, anh chấp nhận.

Anh kéo Nguyễn Thanh Mộng vào trong ngực, dụi cằm vào mái tóc của cô, thận trọng nói: “Đây là em nói đấy nhá! Em phải nhớ kỹ đấy.”

Nguyễn Thanh Mộng để ý chút nào lên tiếng, cô không tin người cao ngạo như Hạ Tinh Hà sẽ nhảy loại vũ đạo vừa trẻ con vừa đáng yêu này thật.

Núi, sông, hồ và biển còn rạn nứt được, Càn Khôn trời đất còn nghịch chuyển được không có chuyện gì là không thể xảy ra.

Đừng nghĩ nữa, không có đâu.