Ngày rồi ngày trôi qua, dưới sự dẫn dắt của Đồng Đồng, nhà trẻ xem chừng đã nổi tiếng, có tổ chức, có kỷ luật "hành vi phạm tội" lại thể so sánh.
Nghe nói thầy giáo Điền trong thời gian ngủ trưa của các bạn nhỏ bắt được hành vi Đồng Đồng vô sỉ ra lệnh cưỡng chế Nhị Thiếu giơ gương hoá trang, nhìn cánh tay Nhị Thiếu run run bộ dáng đáng thương hề hề, một người giáo viên tốt trong nháy mắt hốt hoảng, bàn tay to của thầy giáo Điền vung lên, quyết định tước đoạt đồ trang điểm của Đồng Đồng ngay lập tức. Đồng Đồng người ta cũng chưa để ý đến hắn, mân mê môi hồng, không nói hai lời, đứng trên giường vung tay lên, theo giường nam đến giường bắc, dường như điểm số lượng, nguyên bản các bạn nhỏ còn ngủ ngon liền giật mình khóc, khóc đến nhà trẻ tan tầm, phụ huynh thấy đứa nhỏ nhà mình khóc thì tay chân cũng luống cuống, thầy giáo Điền tịch thu váy nhỏ làm Đồng Đồng khóc đến hắn thiếu chút nữa kêu cô nãi nãi mới bằng lòng buông tha.
Ngồi ở phòng nhỉ giáo viên, thầy giáo Điền bất đắc dĩ than thở, cô giáo Vương, một chủ nhiệm của lớp khác, nhìn thầy giáo Điền là một thanh niên tốt bị một cô bé tra tấn suy sụp như thế, có chút không đành lòng, kéo hắn đến góc sáng sủa nói thầm.
"Sao thầy lại vô dụng như vậy, ngay cả một cô bé cũng không đối phó được.".
Thầy giáo Điền lắc đầu.
"Cô không hiểu, Đồng Đồng không phải cô bé, mà là yêu nghiệt.".
Cô giáo Vương chớp chớp mắt, cân nhắc một hồi, than nhẹ.
"Nếu không như vậy đi, tôi vì người quên mình, tôi đem "Pháp Hải" tạm thời cho thầy mượn vài ngày, chờ đem yêu nghiệt thu phục rồi trở về.".
Hai giáo viên khe khẽ nói nhỏ, ăn nhịp với nhau, thầy giáo Điền lập tức đem bé trai có khí khái nhất Ngụy Tự Cẩm lại đây. Nhắc tới Ngụy Tự Cẩm giỏi giang, tuổi nhỏ, mông lớn, béo vô cùng, nghe nói năm đó quá mức kích động bởi vì cô giáo Vương khích lệ, cười chạy lên, đặt mông ngồi trên đùi cô giáo Vương, thiếu chút nữa đem ruột cô giáo Vương phun ra, từ đó, trở thành tiểu bá vương vô địch trong nhà trẻ, lời răn là: Ai đánh tớ, tớ ngồi lên người đó!
Quả nhiên, uy danh không phải thổi phồng , lúc thầy giáo Điền kéo tay Ngụy Tự Cẩm thủ đến lớp, các bạn nhỏ nguyên bản còn vây quanh Đồng Đồng líu ríu nháo không ngừng trong nháy mắt im ắng, mở to hai mắt hoảng sợ nhìn Ngụy Tự Cẩm trong truyền thuyết, Ngụy Tự Cẩm còn có khí chất lão đại, nói ra khiến tè ra quần, hút hấp nước mũi, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm Tử Đồng.
Thầy giáo Điền xem xet, đương nhiên cũng không quên giới thiệu một chút.
"Nga, là như vầy, bởi vì muốn lớp học có sự trao đổi, thầy cùng cô giáo Vương thương lượng một chút, quyết định đem bạn học lớp chồi đến lớp chúng ta nghỉ ngơi hai ngày, mọi người vỗ tay hoan nghênh!".
Chung quanh lặng ngắt như tờ.
Thầy giáo Điền xấu hổ nghẹn đỏ mặt, ho khan hai tiếng.
"Cứ như vậy đi, các con cứ tiếp tục tự do hoạt động.".
Tặc lưỡi chạy đi, thầy giáo Điền lui ở phía sau cửa, cô giáo Vương cũng núp tại nơi đó cùng nhau nắm khung cửa, lặng lẽ đánh giá tình hình chiến tranh.
Bạn nhỏ lớp lá hiển nhiên đối với bạn học Ngụy Tự Cẩm siêu trọng không có cảm tình gì, tất cả đều hít nước mũi vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn, một lát sau, cùng nhau xoay qua nhìn Tử Đồng.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tử Đồng kéo váy mình, đem một nửa bánh bích quy gấu nhỏ đang ăn cho Nhị Thiếu một bên, rất có khí chất đứng lên.
Chậm rãi đi đến bên người Ngụy Tự Cẩm, Tử Đồng nâng tay chỉ vào nàng.
"Cậu chính là băng vệ sinh?" (Ngụy Tự Cẩm và băng vệ sinh trong tiếng Trung phiên âm giống nhau)
"……".
Phía sau cửa thầy giáo Điền thở dài, đưa tay vỗ vào mắt.
Cao thủ so chiêu, một chiêu bất phân cao thấp..
Cô giáo Vương có chút không phục, trò hay bây giờ mới mở màn, ai sợ ai.
"Cậu chính là Tử Đồng?".
Ngụy Tự Cẩm nói xong nhìn chằm chằm Tử Đồng, một cô bé thật khá, tóc thật dài, mắt to, miệng anh đào nhỏ nhắn, trên người còn có hương vị bánh bích quy mình yêu nhất! Tử Đồng không quan tâm hắn, chuyển mục đích bản thân tới phía sau Ngụy Tự Cẩm, một phen nắm lấy mông nhỏ mọng của, cảm thán.
"Nha nha nha, cậu ăn như thế nào a, rất mượt mà , mẹ tớ nói mông như vầy là gợi cảm nhất!".
"Ba" một tiếng, cô giáo Vương cũng lấy tay che mắt, không đành lòng nhìn tiếp.
Ngụy Tự Cẩm vẻ mặt đỏ bừng bị Đồng Đồng xem như áo ngủ bằng gấm mà sờ sờ, vặn vẹo thân mình, khó chịu không thôi.
"Nghe nói mông của cậu rất lợi hại -".
Đồng Đồng một bên sờ sờ một bên cười nói, Ngụy Tự Cẩm xấu hổ nhìn nàng, vốn định quay người lại đặt mông ngồi lên nàng, mà khi nhìn đến Tử Đồng mặt nhỏ hồng hồng cùng mắt to mê người, tâm lập tức mềm xuống.
Đồng Đồng vẻ mặt tươi cười nhìn Ngụy Tự Cẩm, buông tay ra, vuốt cuốt tóc mình.
"Cậu không phải là thích tớ a?".
"Nga -".
Một đám bạn nhỏ trưởng thành sớm lập tức ồn ào đứng lên vây quanh Tử Đồng cùng Ngụy Tự Cẩm, Ngụy Tự Cẩm mặt đỏ hồng nhìn Tử Đồng, bần thần, không nói lời nào, thẹn thùng là miễn bàn. Tiểu Nhị Thiếu vẫn ngồi ở một bên không lên tiếng nghe xong cúi đầu, trong lòng có chút khổ sở, Đồng Đồng cũng quá hoa tâm, ngày hôm qua còn ôm còn nói nhất định chỉ thích bánh bích quy gấu nhỏ mình đem đến không hề thay đổi, hôm nay liền yêu thương một cái mông lớn.
Đồng Đồng như trước khí chất hiên ngang nhìn Ngụy Tự Cẩm, mân cái miệng nhỏ nhắn cân nhắc một phen, hướng Da Da bên cạnh phất phất tay, Da Da lập tức chạy tới, Đồng Đồng cúi đầu lặng lẽ nói mấy câu với hắn, Da Da gật đầu, hướng các bạn nam bên cạnh phất phất tay, một đám cười hì hì chạy ra ngoài. Không tốn nhiều thời gian, mỗi bạn nam trong lòng đều bế một quả dưa hấu không lớn chạy trở về, nhẹ nhàng đặt xuống.
Đồng Đồng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn Ngụy Tự Cẩm.
"Thầy giáo không cho chúng tớ ăn nhiều dưa hấu, nên giờ cơm giữa trưa mới đem cho chúng tớ, cậu đến vừa đúng lúc, cho chúng tớ nhìn xem mông này có phải thật sự lợi hại như vậy hay không?".
"……".
Trong góc cửa, cô giáo Vương cùng thầy giáo Điền mắt to nhìn mắt nhỏ, lắc đầu, không phải đâu.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bạn nhỏ Ngụy Tự Cẩm thành thạo dùng động tác cơ thể với dưa hấu, nâng mông lên rồi hạ xuống, một đám dưa hấu nháy mắt được tách ra, lộ ra phần thịt dưa hấu đỏ tươi, các bạn nhỏ cười nở hoa, đều chạy tiến lên ôm lấy một miếng mà cắn, trong lúc nhất thời, không khí sôi trào, náo nhiệt miễn bàn.
Cô giáo Vương ở xa xa, xem mà nản lòng thoái chí, lắc đầu nhìn thầy giáo Điền.
"Thầy Điền, chính thầy nhìn bọn nhỏ đi, cô bé này không phải con nít, không phải yêu nghiệt, mà là đại tiên.".
"……".
Cầm trong tay một miếng dưa hấu, Tử Đồng cười hì hì sáp lại Tiểu Nhị Thiếu vẫn cúi đầu, đi qua, đem dưa hấu đưa cho nàng, thuận tiện đem bánh bích quy vẫn đặt bên người Nhị Thiếu cầm đi.
"Thiếu, ăn dưa hấu, rất ngọt"
Vẫn như thế , Tiểu Nhị Thiếu vẫn cúi đầu, biểu cảm lạnh nhạt, không để ý tới nàng.
"Làm sao vậy?".
Đồng Đồng kinh ngạc nhìn Nhị Thiếu, tính cách Nhị Thiếu như quả hồng mềm, từ lúc đến nhà trẻ tới bây giờ chưa có gặp qua nàng tức giận.
Đợi nửa ngày, ngay lúc Tử Đồng không kiên nhẫn muốn đi véo miệng Nhị Thiếu, Tiểu Nhị Thiếu rốt cuộc ngẩng đầu, lau nước mắt, oán hận nhìn Tử Đồng.
"Đồng Đồng, cậu không phải nói cậu thích tớ, chỉ thích một mình tớ được không? Một quả dưa hấu liền đem cậu thu mua, cậu chính là một tên ăn tạp, không, cậu chính là đại diện cho nam nhân xấu xa, gặp một người yêu một người!".
Đoạt lấy bánh bích quy gấu nhỏ trong tay Tử Đồng ôm vào trong ngực, Nhị Thiếu lau nước mũi, như tiểu oán phụ xông ra ngoài, tốc độ kia, như thanh niên trần đầy sức sống ôm súng máy chiến đấu trên chiến trường.
Tử Đồng nhìn lăng lăng nhìn người bên cạnh mặt dính đầy dưa hấu, đồng dạng cũng nhìn lăng lăng nàng, tựa mây tựa gió phun ra mấy chữ.
"Da Da, nàng nói cái gì?".
Nuốt xuống miếng dưa hấu cuối cùng, Da Da chỉ vào mũi Tử Đồng, gật đầu.
"Đúng vậy, Đồng Đồng, không phải nằm mơ, cậu ấy nói cậu là đại diện cho nam nhân xấu xa"