Chương 9: Kết thúc mẫu giáo

Một quyền vung lên, Da Da lệch nửa cái mũi, trong tay cầm dưa hấu, ngơ ngác nhìn Tử Đồng tức giận, không dám khóc, thậm chí âm thanh cũng không dám vang một tiếng.

Nói ra vấn đề, Tử Đồng lạnh lung liếc mắt nhìn một cái, xoay người rời đi.

Cúi đầu nhìn dưa hấu trong tay, sờ sờ cái mũi của mình, Da Da nhất nhếch miệng.

"Nhị Thiếu a, tớ lại hy sinh một lần nữa cho cậu, lấy thân báo đáp, chỉ có lấy thân báo đáp mới xứng với mũi của tớ.".

……

Tử Đồng ngửa đầu, nhìn xung quanh, tìm bóng dáng Tiểu Nhị Thiếu, xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, rốt cục ở góc nhà trẻ phát hiện nàng, Tử Đồng chân nhỏ bước nhanh chạy qua, cúi thấp thân mình, nhìn đến mặt Nhị Thiếu âm trầm không nói lời nào, trong lòng có chút khổ sở lại không tự giác có chút sợ hãi. Tử Đồng thật cẩn thận ngồi xổm xuống, trông mong nhìn Nhị Thiếu.

"Cậu đi đi, để cho tớ một mình"

Tiểu Nhị Thiếu lạnh lùng mở miệng , đứng lên, muốn học hình tượng người lớn lạnh lùng đưa tay vào túi quần, lại quên mình mặc váy, suýt chút nữa đưa tay đút vào qυầи ɭóŧ, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt hồng rực.

Đồng Đồng nguyên bản còn có chút sợ hãi khuôn mặt âm trầm của Nhị Thiếu, vừa thấy động tác này của nàng, cười lớn tiếng, lắc lư đứng lên, ôm lấy Tiểu Nhị Thiếu, dùng sức lay động.

"Thiếu, Thiếu, thật là đáng yêu!".

Thân mình bị Đồng Đồng lắc dường như thông suốt, Nhị Thiếu đầu có chút choáng, bất đắc dĩ nhìn Tử Đồng, nguyên bản trong lòng còn ủy khuất lại bị lắc ngoài ý bây giờ không còn, nâng khuôn mặt tươi cười, cười hì hì ôm lấy Tử Đồng, nhắm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia dùng sức hôn một cái.

"Tớ chỉ biết Đồng Đồng tốt nhất , sẽ không vứt bỏ tớ!mu a~".

"Mu a~".

Sau khi kết thúc hô hô thuần khiết, ngay giữa trưa, Đồng Đồng bởi vì Ngụy Tự Cẩm vụиɠ ŧяộʍ từ nhà mang đến một cái đùi gà luộc, thề son sắt hứa hẹn phải gả cho hắn, Nhị Thiếu bưng mặt, tiếp khóc không ngừng nước mắt nước mũi toàn bộ ăn sạch.

******************************************************************************

Thời gian vội vàng trôi qua, bất luận đẹp cỡ nào, năm tháng cũng bị ông trời đùa giỡn nhanh cỡ nào, các bạn nhỏ ở nhà trẻ đã ba năm rốt cuộc mang túi xách nhỏ trên lưng vẫy tay tạm biệt cùng thầy giáo Điền.

Thầy giáo Điền trong tay cầm một cái khăn tay trắng, khóc như gả con gái đi nhìn một đám bạn nhỏ.

Hôm nay Đồng Đồng ngoan đột xuất, được mẹ Tử thất cho bím tóc đáng yêu nhất, mặc váy công chúa hồng nhạt, ngồi trên băng ghế nhỏ của nhà trẻ, năn nỉ ôm mẹ Tử mua bánh bích quy gấu nhỏ chờ Nhị Thiếu.

Nhị Thiếu cũng được mẹ Hồng chuẩn bị tỉ mỉ, váy nhỏ xanh da trời, chân nhỏ mang tất trắng, dịu dàng như công chúa nhỏ, đem nước mũi lau sạch sẽ ôm một bao bánh bích quy gấu nhỏ mẹ Hồng làm cho đi nhà trẻ, dọc theo đường đi thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn mẹ Hồng.

"Mẹ ơi, về sau cũng không thể gặp lại bạn bè sao?".

Nhìn sự cố chấp trong mắt con gái, mẹ Hồng trong lòng rất là an ủi, tuy nói trước kia nhìn con gái bị Tử Đồng đoạt bánh bích quy gấu nhỏ véo sưng miệng trong lòng thật đau, nhưng hiện tại xem ra, người ta nói đánh là thương, mắng là yêu, cách mạng bồi dưỡng cảm tình. Không phải, ngày cuối cùng đi nhà trẻ, không có yêu cầu gì khác, nhất định phải mua bách bích quy gấu nhỏ vị chocolate Tử Đồng thích ăn nhất, một bao đầy ôm vào trong ngực, nhiều miễn bàn.

"Thiếu ngoan nga, con thực sự thích Đồng Đồng sao?".

Tiểu Nhị Thiếu dùng lực gật gật đầu, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Đồng Đồng, trong lòng liền vui vẻ.

"Con bé không phải khi dễ con sao? Sao con còn thích con bé?".

Mẹ Hồng cố ý hỏi Tiểu Nhị Thiếu, Tiểu Nhị Thiếu nhìn mẹ mình nghiêm túc lắc đầu.

"Mẹ, Đồng Đồng đối với con tốt lắm , ở nhà trẻ chỉ có một người là nàng có thể đánh con, người khác nếu đánh con, nàng liền bóp chết người kia.".

"……".

Mẹ Hồng trầm mặc, trong lòng cân nhắc, Tử Đồng như thế nào không đem chính mình bóp chết? Nhìn nàng dám khi dễ con gái bảo bối của mình, xem ra mình phải nghiên cứu một chút cảm giác chịu ngược đãi a, nhìn xem con gái mình rốt cuộc là trúng tà gì.

"Con nếu thích Đồng Đồng, mẹ cùng mẹ Đồng Đồng thương lượng đem các con tới một trường tiểu học được không?".

"Thật tốt quá! Mẹ vậy người đừng quên đi mua bánh bích quy gấu nhỏ bịch lớn, nếu không Đồng Đồng không thương con !".

"……".

Lảo đảo, hai mẹ con đi tới nhà trẻ, phất tay, mẹ Hồng đem Nhị Thiếu giao cho thầy giáo Điền, vội vàng xoay người về nhà đi nghiên cứu tâm lý học chịu ngược.

Vừa nhìn thấy Nhị Thiếu tiến vào, Đồng Đồng đợi nửa ngày lập tức từ trên băng ghê nhỏ bắn người đứng lên, xông lên đi ôm lấy nàng, xem Da Da bên cạnh thật hâm mộ. Cùng là người, sao chênh lệch lại lớn như vậy? Nhị Thiếu mới cùng Đồng Đồng học chung một năm thơm môi như vậy, mình cùng Đồng Đồng học hết ba năm, kết quả tất cả đều là ăn quyền vào đầu, khổ sở, thật khổ sở……

Cười hì hì, tay cầm tay tiêu sái đến trước băng ghế nhỏ ngồi xuống, Đồng Đồng ăn bánh bích quy Nhị Thiếu mang đến.

"Thiếu, đi học tiểu học, nghe nói bạn nhỏ nơi đó đều ngang ngược, cậu sợ hãi sao?".

Nhị Thiếu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, dùng sức lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ, ngang ngược có thể ngang ngược hơn Đồng Đồng? Mình cùng Đồng Đồng học chung một năm, da mặt đều bị nàng làm cho dày thêm mấy li, còn có thể sợ bạn nhỏ khác?

Đồng Đồng ăn một ngụm bánh bích quy, nghiêm trang lắc đầu.

"Nhị Thiếu, nhưng là tớ thực sợ hãi a.".

"Sợ cái gì?".

Tiểu Nhị Thiếu ngẩng đầu thành thật nhìn Tử Đồng, Đồng Đồng mồm ăn bánh bích quy nói.

"Mẹ tớ nói tớ sinh quá mức xinh đẹp, tớ sợ vừa đi học tiểu học bị giành giựt, các bạn nam thấy tớ xinh đẹp nên đánh nhau da tróc thịt bong .".

"……".

Ngay lúc Tiểu Nhị Thiếu ngập ngừng không biết nói tiếp như thế nào, thầy giáo Điền lão sư ôm một đống lớn giấy khen từ lớp mẫu giáo bé đến lớp lá đi ra, ai ngờ bởi vì quá mức nhập tâm, không thấy rõ băng ghế nhỏ phía trước, lập tức té lăn trên đất, giấy khen trong nháy mắt bay đầy trời.

Các bạn nhỏ đang ngồi chờ đợi các thầy cô bị một cú sốc, như ong vỡ tổ chạy lên, muốn an ủi thầy giáo Điền, ai ngờ Đồng Đồng người ta đem bánh bích quy cất đi, kéo váy chạy lên, tay béo vung tay lên, lớn tiếng ồn ào.

"Tất cả đừng nhúc nhích!".

Lúc này, không có một bạn nhỏ nào dám động , tất cả đều khẩn trương nhìn Tử Đồng, Đồng Đồng nhìn thầy giáo Điền té không nhẹ quỳ rạp trên mặt đất, chỉ vào hắn, lớn tiếng ồn ào.

"Thầy đứng lên, người lớn như vậy, tự mình ngã trên mặt đất tự mình đứng lên!".

Thầy giáo Điền xoa xoa mông, hai mắt đẫm lệ nhìn Tiểu Tử Đồng, rất là vui mừng, đây không phải là một tiểu ngự tỷ sao, có tiềm lực, có tiềm lực, không đợi hắn vui vẻ xong, Đồng Đồng ánh mắt biến đổi, chỉ tiếc rèn sắt không rèn thành thép nhìn thầy giáo Điền.

"Thầy ơi, người nói người như vậy làm sao con yên tâm, về sau còn làm cho bạn nhỏ đem người khi dễ!".

"……".

Thầy giáo Điền yên lặng đứng lên, lại yên lặng liếc mắt nhìn Đồng Đồng một cái, thở dài.

"Đồng Đồng, con yên tâm đi, ở chung với con ba năm, năng lực thừa nhận trong lòng thầy đã không ai địch nổi"

Tiểu Đồng Đồng nhìn thầy giáo Điền thở dài, lắc đầu, cúi đầu, từ trong túi nhỏ của mình lục lôi một chút, rốt cục tìm được tờ giấy nhỏ đã bị đè ép không còn hình dạng, trịnh trọng giao tận tay thầy giáo Điền.

"Thầy ơi, đây là địa chỉ của con, về sau có vấn đề gì, có thể đi tìm Đồng Đồng.".

"……"

Bởi vì có màn dạo đầu cẩu vồ của thầy giáo Điền, chủ không khí không có áp lực trầm thấp như vừa rồi, thầy giáo Điền giơ giấy khen, than thở khóc lóc cùng các bạn nhỏ.

Tử Đồng ngồi ở băng ghế thứ nhất xem lắc đầu, Tiểu Nhị Thiếu tò mò nhìn nàng.

"Đồng Đồng, làm sao vậy?".

"Tớ ghét nhất bị nước mắt bao quanh, đặc biệt là bạn nam"

Nhị Thiếu nghe xong Đồng Đồng nói xong, lại ngẩng đầu nhìn thầy giáo Điền cầm giấy vệ sinh lau nước mũi lại lau nước mắt, âm thầm hạ quyết tâm, về sau không bao giờ khóc trước mặt Đồng Đồng nữa!

Hội nghị huyết lệ của thầy giáo Điền chấm dứt, các bạn nhỏ đều tự phát biểu, nói chút lời nói ấm áp, Tiểu Nhị Thiếu lại cầm đàn nhị hồ ba Hồng mới mua lên sân khấu kéo một khúc "Tiểu yến tử", kéo xong thẹn thùng chạy xuống.

Cuối cùng dưới tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, chưởng quản mẫu giáo bé ba năm Đồng Đồng lên sân khấu, cầm lấy microphone, ho khan hai tiếng, nhìn thầy giáo Điền.

"Thầy ơi, cám ơn người ba năm đến đối chúng con dịu dàng như vậy, về sau chúng con sẽ đi học tiểu học, mẹ con nói không thể ở cùng một chỗ, nhưng là người lại không dạy tiểu học, rốt cuộc nhìn không tới người, Đồng Đồng xem hôm nay là tổng kết, có món quà tặng cho người .".

Thầy giáo Điền lau nước mắt, dùng sức gật đầu.

Đồng Đồng thanh thanh cổ họng, music vang lên, nàng phe phẩy đầu, thâm tình xướng lên.

"Nam nhân khóc đi khóc đi khóc đi.

Không phải tội.

Cường thịnh trở lại nhân cũng có quyền lợi đi mỏi mệt.

Mỉm cười sau lưng nếu chỉ còn tan nát cõi lòng.

Làm người làm gì hợp lại như vậy chật vật.

Nam nhân khóc đi khóc đi khóc đi -".

……