Chương 50: Thành tích

Nhị Thiếu bị Đồng Đồng nhìn có chút co quắp, cúi đầu ra ngoài lấy bài tập.

"Cậu làm cái này như thế nào lại sai rồi, không phải tớ đã nói với cậu nhiều lần rồi sao, loại bài này trực tiếp áp dụng công thức là được rồi, tớ viết cho cậu xem

Trong đường tròn thì

r: bán kính

d: đường kính

s: diện tích đường tròn; s=πr2

Lần sau tiếp tục sai nên đánh".

Đồng Đồng căn bản sẽ không nhìn bài tập, mà nhìn chằm chằm Nhị Thiếu. Nàng đã muốn học xong cấp ba, cấp ba là ý gì?

Một cô gái đầy mười tám tuổi, các bộ phận sinh lý phát triển hoàn toàn, trước không nói bộ ngực phát triển quá của Đồng Đồng, nói về ánh mắt của các nàng kia, từ nhỏ đã mị hoặc câu dẫn người ta, hiện tại bộ dáng tóc dài mặc áo khoác đeo dây lưng nhỏ càng đừng nói đến.

Mặt Nhị Thiếu càng ngày càng hồng, thân mình Đồng Đồng càng ngày càng gần, hương khí thản nhiên đập vào mặt, tay Nhị Thiếu cầm bút bắt đầu run run, tim đập cơ hồ muốn rớt, dần dần,tiếng cười vang lên, Đồng Đồng cười ngã trên bàn.

"Cậu!".

Nhị Thiếu thẹn quá thành giận nhìn nàng, nàng dám đùa giỡn mình?!

"Không phải, Nhị Thiếu, cậu như thế nào lại không nhịn được câu dẫn a".

Đồng Đồng đem việc này toàn bộ đẩy lên trên người Nhị Thiếu, Nhị Thiếu không nói, hơi hơi nheo ánh mắt lại.

Uy, sao không nói, không phải là tức giận chứ? Không đợi Đồng Đồng hỏi ra miệng, Nhị Thiếu lập tức đứng lên, hai tay trái phải vây lấy Đồng Đồng, đem nàng khóa ở trong lòng, hí mắt nhìn nàng.

Tay để trên vai Nhị Thiếu, giờ đến phiên Đồng Đồng đỏ mặt ,"Cậu làm gì đó?", thanh âm rất nhỏ rất nhỏ, ánh mắt hơi chút sợ hãi, Nhị Thiếu cũng không thèm để ý, hừ một tiếng, nâng tay phải lên, ôm lấy cổ Đồng Đồng hôn xuống.

Um, đã muốn vô cùng thuần thục, rất thơm rất ngọt thật mềm mại.

Đồng Đồng không nghĩ tới Nhị Thiếu lại trực tiếp như vậy, mặt đỏ lên, muốn Nhị Thiếu thôi đi, tay lại mềm nhũn không chút khí lực, chóp mũi hô hấp bắt đầu trầm trọng, ẩn ẩn có thanh âm ngâm nga tràn ra, Nhị Thiếu lại không chịu buông tha Đồng Đồng, khai mở khớp hàm, lưỡi cũng theo đó đi vào.

"Ngô…… Nhị Thiếu!".

Đồng Đồng đỏ mặt dùng sức đẩy Nhị Thiếu ra, tay đặt ở ngực, cúi đầu kịch liệt thở dốc.

"Còn nháo nữa sao?".

Nhị Thiếu cũng có chút hít thở không thông, nhưng thanh âm bình tĩnh làm cho Đồng Đồng phẫn nộ.

"Cậu như thế nào có thể như vậy?".

Đồng Đồng đỏ mặt bộ dáng việc không thành, wey, là ai nói học bù tốt là có phần thưởng nha, cậu thân mật ôm tớ và cắn như vậy tính cái gì?

Nhị Thiếu xoa xoa tóc, lười biếng nhìn Tử Đồng.

"Đồng Đồng, cậu tốt nhất không nên khiêu chiến sự nhẫn nại của tớ".

"Cậu đang nói cái gì a……".

Đồng Đồng cắn cắn môi, Nhị Thiếu vẫn nhìn nàng, nhìn thấy nàng không được tự nhiên thì nở nụ cười.

"Đồng Đồng, biết đọc sách là tốt rồi, đừng có cái chủ ý sai lệch gì nữa".

"Tớ chỗ nào có chủ ý sai lệch!".

Đồng Đồng ngồi thẳng lưng, đυ.ng phải ánh mắt ý vị thâm trường của Nhị Thiếu lại rụt trở về.

"Người khác không biết thì thôi, cậu còn có thể không biết sao?".

Thời tiết có chút nóng, ngay cả lời Nhị Thiếu nói ra đều mang theo một tia nhiệt khí không ngừng kí©h thí©ɧ Đồng Đồng, Đồng Đồng theo bản năng rụt lui vào một bên.

"Cái quỷ gì…… Tớ mới không biết".

"Phải không?".

Nhị Thiếu cười cười, vươn tay ôm lấy cằm Đồng Đồng hướng nàng nhìn mình.

"Cậu không biết tớ liền nói cho cậu nghe".

"Tớ mới không cần nghe……".

Đồng Đồng thật lâu chưa thấy qua Nhị Thiếu bá đạo như vậy, nhất thời xấu hổ không biết nên làm cái gì bây giờ. Nhị Thiếu hoàn toàn mặc kệ Đồng Đồng có bao nhiêu thẹn thùng, ôm lấy cằm của nàng, nhìn ánh mắt của nàng, phun ra một câu:

"Tớ rất muốn yêu cậu, cho nên, về sau không được tùy tiện khıêυ khí©h tớ, nghe hiểu không?".

"……".

Đầu Đồng Đồng thấp tới nỗi muốn chui vào trong đất, lỗ tai đều đỏ, một câu không nói.

Nhị Thiếu thấy nàng như vậy tâm tình liền tốt, buông tay ra, tiếp tục cầm bút nói:

"Kế tiếp, công thức thể tích hình trụ".

Như thế nào có thể như vậy…… Đồng Đồng nhìn các loại công thức trên cuốn tập làm cho người ta choáng váng, Nhị Thiếu cậu mặc quần là áo lụa rất giống đệ nhất sắc lang trên đời này.

"Suy nghĩ cái gì, tập trung vào cho tớ!".

Bị dính một chưởng ở phía sau gáy, Đồng Đồng nổi giận, gân cổ rống Nhị Thiếu,"Cậu đừng đánh, tớ vốn không giỏi môn này mà!".

"Biết không giỏi còn không cố gắng?!".

"Cậu cho là khắp thiên hạ mọi người đều thông minh giống cậu a!".

"Ít nhất ngu ngốc giống cậu như vậy vẫn không ít".

"Hồng Nhị Thiếu, cậu nói cái gì, cậu nói ai ngu ngốc, cậu lặp lại lần nữa!".

"Là cậu tự mình nói trước".

"……".

Luôn luôn ở tại phòng khách xem truyền hình, ba Tử mẹ Tử hai mặt nhìn nhau, về phần hai đứa nhỏ này, mới giảng một cái công thức mà đã gây nhau rồi sao?

Nửa giờ sau, Đồng Đồng cúi đầu giải đề bài Nhị Thiếu cho nàng, mà Nhị Thiếu đã sớm ghé vào một bên ngủ.

Thành thành thật thật làm xong đề bài, Đồng Đồng nghiêng người nhìn Nhị Thiếu, nàng rốt cuộc là học như thế nào đây, vì cái gì giáo viên giảng lại nghe không hiểu, vừa nghe Nhị Thiếu giảng liền biết a? Rõ ràng đem giáo viên đổi thành Nhị Thiếu là tốt nhất, thời điểm tâm tình tốt thì học tập, thời điểm tâm tình không tốt liền giở trò mê gái, thật tốt.

Bất quá, thật sự mệt mỏi quá a……

Âm thanh muỗi bay ông ông ngoài cửa sổ ảnh hưởng, Đồng Đồng xoa xoa đôi mắt bắt đầu dính lại, nhìn nhìn bên người Nhị Thiếu, dùng sức nhéo mình một phen, Đồng Đồng cúi đầu tiếp tục làm đề.

Sự thật chứng minh, Đồng Đồng không phải ngu ngốc, trải qua ba tháng cố gắng, rốt cục có tiến bộ.

Bài kiểm tra đầu tiên 250 điểm.

Bài kiểm tra thứ hai 484 điểm.

Bài kiểm tra thứ ba 546 điểm.

Tuy rằng biết mình cùng Nhị Thiếu còn có khoảng cách nhất định, nhưng mệt nhọc không thành vấn đề, đã có thể như vậy, ngày nào đó thành tích ba lần được phát xuống, Đồng Đồng đem mình tự giam vào trong phòng khóc suốt một ngày.

Thời điểm ăn cơm buổi tối, ba Tử mẹ Tử thật cẩn thận nhìn Đồng Đồng, Đồng Đồng cầm đũa mà ngây người.

Vẫn là không được sao? Muốn cùng Nhị Thiếu tách ra sao? Đều do chính mình, vì cái gì trước kia không nghe lời của nàng cố gắng học tập chăm chỉ cơ chứ?

Nước mắt không khống chế được rơi xuống, chỉ cần nghĩ mình phải tách khỏi Nhị Thiếu Đồng Đồng cảm giác còn sống cũng không còn ý nghĩa gì. Ba Tử thật sự muốn nói cho Đồng Đồng biết kỳ thật trong cuộc sống không chỉ cần có tình yêu, nhưng ngại mẹ Tử một bên nên lời này cũng phải nuốt xuống.

"Đồng Đồng, con khóc cái gì a? Giáo viên của con không phải đã nói sao, thành tích của con cũng là kỳ tích, tiến bộ nhanh như vậy".

Đồng Đồng hàm chứa lệ không nói lời nào, sắp tiến bộ thì có cái gì dùng được, nàng chính là muốn cùng Nhị Thiếu ở cùng nhau.

"Lo cái gì, nha đầu đừng khóc".

Ba Tử có chút sốt ruột, cứ khóc như vậy mắt không thể không sưng lên. Đồng Đồng mặc kệ nhị lão nói cái gì, ô ô chính mình khóc sảng khoái, khóc đến nghiện thì chuông cửa vang lên, ba Tử nhảy dựng lên đi mở cửa, vừa mở cửa ra, nhìn người đến ngoài cửa thở phào một hơi.

"Con đã tới!".