Chương 49: Dạy bù

"Cậu như thế nào lại điếc như vậy!".

Đồng Đồng dùng sức nhéo Nhị Thiếu, Nhị Thiếu đau đến hít một ngụm khí lạnh,"Đồng Đồng, cậu có thể ôn nhu hơn một chút không, lớn rồi mà còn nhéo người ta?".

Đem mặt dán lên trên lưng Nhị Thiếu, Đồng Đồng nhắm mắt lại, dùng sức hít hương thơm trên người nàng,"cậu nên biết đủ đi, tớ so với trước đây tốt hơn nhiều lắm, không nhéo cậu sẽ không chịu nổi".

"Còn nói,cậu quả thực chính là biếи ŧɦái ngầm, không có việc gì liền khi dễ tớ, một đứa nhỏ đáng yêu như tớ mà cậu cũng hạ thủ được, tớ cảm thấy mặt của tớ a, nếu không bị cậu nhéo, hẳn là cũng có một ít hình thù".

Đồng Đồng bị chọc cười không ngừng,"cậu còn dám nói, tớ nói cho cậu biết, Nhị Thiếu, về điểm này của cậu đều do tớ nhéo ra, nếu tớ không nhéo thì mặt của cậu là mặt thịt chuẩn không cần chỉnh".

"Mặt thịt mà cậu còn yêu sao?".

Nhị Thiếu nhướn mi, vẻ mặt cười, Đồng Đồng dùng mặt cọ cọ tay của nàng,"Yêu a, chỉ cần là Nhị Thiếu nhà tớ tớ đều yêu".

"Chậc chậc, hai người buồn nôn quá đi!".

Tiểu Nặc đứng ở cổng trường học cười trêu chọc hai người, Đồng Đồng trắng mắt liếc nàng một cái,"Da Da đâu?".

"Đi tìm bạn gái rồi".

Đồng Đồng từ trên xe nhảy xuống, nhìn Tiểu Nặc cười không có ý tốt, Nhị Thiếu thở dài nhìn nàng một cái, cậu lại muốn làm gì đây. Tiểu Nặc cảnh giác nhìn Đồng Đồng, theo bản năng hướng bên người Nhị Thiếu rụt vào.

"Nhìn cái gì, Tiểu Nặc, cậu xem cậu đi, đã bao nhiêu tuổi rồi, bây giờ còn không noi theo vận tốt của tớ cùng Nhị Thiếu mà thử yêu một phen, để về sau không tiếc nuối vì không yêu sớm!".

Tiểu Nặc cho một cái xem thường,"Yêu sớm? Tớ hiếm lạ sao? Cậu cho là ai đều có thể giống Nhị Thiếu sao, một bên yêu một bên học tập tốt như vậy".

Nói đến người này, cảm xúc của Đồng Đồng lại thấp xuống, quay đầu ai oán nhìn Nhị Thiếu, cậu học tập tốt như vậy gì chứ, làm hại tớ có cảm giác áp lực to lớn như vậy.

"Biết sợ sao? Biết là tốt rồi,chăm chỉ học tập đi!".

Nhị Thiếu một bên vừa khóa xe vừa nói, Đồng Đồng thè lưỡi, lôi kéo Tiểu Nặc hướng phòng học chạy đi, từ sau khi Da Da nói chuyện yêu đương, các nàng trên cơ bản trở thành một tam giác ba người, theo thành tích học tập của Tiểu Nặc mà nói, cùng Nhị Thiếu thi vào cùng một trường đại học hẳn là không thành vấn đề.

Vào phòng học, môn thứ nhất là tiếng Anh, Đồng Đồng rất đau đầu vì môn này, nhưng vì muốn cùng Nhị Thiếu thi vào một trường đại học, nàng vẫn quyết định nỗ lực làm hết sức mình, vì phòng ngừa mình buồn ngủ, Đồng Đồng cầm lấy bút máy, ở trên sách giáo khoa tiếng Anh viết vài chữ.

Nhị Thiếu, chúng ta nhất định phải ở cùng một chỗ.

Đáng tiếc……

Mị lực của Nhị Thiếu vẫn không quá lớn, Đồng Đồng nhìn chằm chằm vài chữ kia liền lăn ra ngủ, sau đó sách tiếng Anh cũng bị đắp lên mặt, cuối cùng chân thành cùng thâm tình nhìn vài chỗ trên quyển sách bị nước miếng nhiễu đến mơ hồ biến hình.

"Đồng Đồng……".

Hết môn, Nhị Thiếu đứng trước mặt Đồng Đồng thở dài, nàng như vậy thì làm sao bây giờ.

"Um?".

Đồng Đồng xoa mắt nhìn Nhị Thiếu, Nhị Thiếu nhíu nhíu mày,"Cậu không học".

"Không phải còn chương tiếp theo sao?".

Đồng Đồng ưỡn người, tiếp tục nằm sấp ngủ.

"…… Đã là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, mau đứng lên đi, một hồi căn tin không còn cơm bây giờ".

'Căn tin không còn cơm'năm chữ kí©h thí©ɧ Đồng Đồng thật sâu, đầu óc trong nháy mắt thanh tỉnh, từ trên ghế nhảy lên, Đồng Đồng lôi kéo tay Nhị Thiếu hướng căn tin đi. Nhị Thiếu nhìn sườn mặt của nàng, cau mày không nói lời nào. Cậu không thèm để ý sao? Không muốn theo tớ vào cùng một trường đại học sao?

Đến giữa trưa Nhị Thiếu cũng chưa nói chuyện, Đồng Đồng rất đói bụng cần ăn cơm cũng không để ý biểu tình của nàng, đợi đến thời gian học buổi chiều, Nhị Thiếu phát hỏa đối với Đồng Đồng toàn lăn ra ngủ.

"Cậu như vậy còn muốn cùng tớ thi vào một trường đại học?".

Đồng Đồng cũng rất bi thương, nàng như vầy là vì tối hôm qua rất hạnh phúc, nàng cũng muốn học tập thật tốt.

"Cậu làm gì mà la hét với tớ, không cùng một trường đại học lại có quan hệ gì?".

"Cái gì? Cậu nói cái gì?".

Nhị Thiếu nhanh chóng bị tức chết, Đồng Đồng cũng sinh khí a, nói chuyện cũng không kịp suy nghĩ, trực tiếp đem lời nói trong kịch truyền hình nói ra,"Chỉ cần có chúng ta cũng có đủ yêu thương, khó khăn nhiều thế nào cũng có thể vượt qua! Chút khảo nghiệm ấy cậu chịu không nổi, cả đời về sau như thế nào đây?!".

"Đúng vậy, vì tớ ngay cả một chút khó khăn cũng chịu không chịu, cả đời thì thế nào đây".

Nhị Thiếu cười khổ lắc lắc đầu, xoay người rời đi. Đồng Đồng ban đầu đang muốn kéo Nhị Thiếu đi ăn đá bào cũng ủ rũ đi, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng một hồi, bĩu môi, tớ thấy đúng là nói thôi, cậu làm chi coi như thật vậy.

Đồng Đồng không nghĩ tới, từ sau ngày hai người cãi nhau một trận đó, Nhị Thiếu thấy cũng chưa đề cập qua chuyện học tập với nàng, càng làm nàng kinh ngạc hơn nữa là Nhị Thiếu cũng không phiền phức giống trước kia, nói nói cười cười bình thường như cái gì cũng chưa xảy ra.

Thói quen của Đồng Đồng cũng không yên tĩnh, vẫn làm theo ý mình như ngủ và nói chuyện phiếm, không có Nhị Thiếu quản lý, nàng càng thêm vui vẻ.

Lớp mười một, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, một năm vô cùng dễ chịu liền trôi qua như vậy, vừa lên đến năm cuối cấp ba, mọi khó khăn đều lộ rõ, Đồng Đồng liền hoàn toàn ủ rũ.

Không ôn tập đâu, một chút cũng không ôn tập đâu, Thiếu lại nằm trong thành phần có thành tích học tập cao của trường, chủ nhiệm lớp, thậm chí ngay cả lãnh đạo trường học đều cười nở hoa, tiến vào Thanh Hoa hay Bắc đại liền trông cậy vào nàng, mà Đồng Đồng……

Bài thi hai trăm năm mươi điểm được phát tới, Đồng Đồng buồn bực nằm úp giả chết trên bàn, nàng kiểm tra điểm thấp vốn đủ khó chịu, lại còn dùng loại thành tích ghê tởm này kí©h thí©ɧ nàng! Hai trăm năm mươi điểm? Một điểm cũng không hơn không kém.

"Làm sao vậy?".

Nhị Thiếu đi tới, cầm lấy bài thi trên bàn của nàng xem, Đồng Đồng đáng thương hề hề nhìn nàng. Có phải muốn phát hỏa hay không?

"Đứng lên, đi ăn cơm".

Nhị Thiếu vỗ vỗ mặt Đồng Đồng, Đồng Đồng gật gật đầu đứng dậy, thật cẩn thận xem xét Nhị Thiếu, Nhị Thiếu vẫn không nói chuyện về cuộc thi, thời điểm ăn cơm cũng lấy dùm thịt bò nướng nàng thích ăn.

"Thiếu -".

Nhưng thật ra Đồng Đồng nhịn không được, chẳng lẽ Nhị Thiếu một chút cũng không sốt ruột, thật sự không muốn cùng nàng thi vào một trường đại học sao?

"Uhm".

Nhị Thiếu đem trứng gà bóc hết vỏ bỏ vào phần cơm của Đồng Đồng,"Sao ?".

"Tớ thi được 250 điểm".

"Tớ biết a, con số thực may mắn".

Cậu! Cậu lại còn có tâm tư đùa giỡn!

Đồng Đồng căm tức nhìn Nhị Thiếu,"Cậu một chút cũng không lo lắng sao?".

"Lo lắng cái gì?".

Nhị Thiếu thản nhiên liếc mắt nhìn Đồng Đồng một cái, mặt Đồng Đồng lập tức đỏ lên,"Cậu thật sự không muốn theo tớ học cùng một trường đại học có phải hay không?".

Nhị Thiếu nhìn Đồng Đồng, nhíu mày, giận quá thành cười.

"Không muốn? Tớ không muốn?! Tớ muốn thì có ích lợi gì! Bị cậu chọc tức đến khóc bao nhiêu lần, thì sao nào? Giúp cậu học bù, cậu liền ngủ gật mấy ngày liền, có ích sao?! Tớ sốt ruột, sốt ruột có ích lợi gì? Thái giám không vội Hoàng Thượng gấp có ích lợi gì!".

Nhị Thiếu rít gào biểu hiện nội tâm nàng vội vàng, nhưng thật ra Đồng Đồng bị Nhị Thiếu rít gào như vậy lại ủ rũ đi .

"Cái gì thái giám? Cái gì Hoàng Thượng?".

Tiểu Nặc cầm phần cơm đi lại đây, Đồng Đồng cau mày không nói lời nào, Nhị Thiếu cũng nghiêm mặt lạnh lùng không nhìn nàng.

"Tớ nói, không phải hai cậu lại ầm ĩ chứ gì? Thật đúng là vợ chồng, dường như nhìn nhau hoài thấy ngán phải không?".

Tiểu Nặc vừa ăn cơm vừa nói, Nhị Thiếu cùng Đồng Đồng đồng loạt nhìn nàng.

"Uy, tớ nói hai cậu đừng ở trong phúc không biết hưởng được không? Các cậu cứ như vậy, có bao nhiêu cặp đôi muốn cùng nhau ở một chỗ mà không thể, hai người các cậu ngay cả cha mẹ đều đồng ý, mà bên trong nội bộ còn tranh cãi, cái này gọi là cái gì ta? Đúng rồi, là đang ở trong phúc mà không biết phúc!".

"Cậu ăn của cậu cơm đi, nói bừa cái gì?!".

Đồng Đồng liếc mắt nhìn Tiểu Nặc, nhưng trong lòng có chút tư vị không đúng, bị nàng thuyết phục. Vụиɠ ŧяộʍ liếc Nhị Thiếu, Nhị Thiếu cũng không còn nghiêm mặt lạnh lùng, mà nhìn chằm chằm Đồng Đồng ngây người. Đúng vậy, các nàng thật đúng là không biết quý trọng, nếu như trước kia, nàng sao có thể la hét như vậy với Đồng Đồng a, là lỗi của nàng.

"Thiếu……".

Đồng Đồng thấy ánh mắt Nhị Thiếu liền biết nàng bắt đầu tự trách, ánh mắt bắt đầu nhấp nháy ngập nước đáng thương.

Nhị Thiếu cầm tay nàng, thở dài,"Được rồi, là tớ không đúng, từ tối nay bắt đầu dạy bù cho cậu, bắt đầu từ chương trình lớp mười, cậu cố gắng một ít, kỳ thật một chút cũng không khó, ha?".

"Uhm".

Đồng Đồng dùng sức gật gật đầu, vì nàng, Nhị Thiếu đều cố gắng như vậy, nữ hoàng như nàng mà tiếp túc lười biếng làm thái giám tức chết thì làm sao bây giờ.

Tiểu Nặc ăn cơm nhìn hai người hô cắt một tiếng, thật sự, mới đây còn gây lộn với nhau, chuyện to chuyện nhỏ liền cãi nhau, rất không đúng!

Đến buổi tối, Nhị Thiếu đúng giờ xuất hiện ở trong phòng Đồng Đồng, ba Tử mẹ Tử đối với việc này tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh.

"Nhị Thiếu, con cần phải dạy dỗ Đồng Đồng thật tốt, thành tích kia của con bé dì cũng không nhẫn tâm xem……".

"Con từ nhỏ đến lớn cùng Nhị Thiếu ở một chỗ, thế mà mưa dầm không thấm đất một chút nào, cũng không thông minh hơn tí nào!".

"……".

Đối với ba mẹ châm chọc khıêυ khí©h, Đồng Đồng tỏ vẻ bình tĩnh, nghe nói móc riết thành thói quen, tất cả đều có thể dùng tầm tình bình thường mà ứng phó, huống chi là Nhị Thiếu nhà nàng bị đem thành tấm gương kia, cứ việc nói, nàng tuyệt không để ý.

Gõ đầu Đồng Đồng, Nhị Thiếu lấy ra đề ôn tập,"Trước tiên là toán học".

"Aiz, vì cái gì tớ nhìn mấy cái hình vẽ này liền đau đầu".

Đồng Đồng nhíu nhíu mày, Nhị Thiếu thấy nàng như vậy cũng có chút không đành lòng, nghĩ nghĩ, quyết định cho một ít ngon ngọt,"Đồng Đồng, ôn tập môn này cho tốt, nếu học tốt tớ sẽ thưởng cho cậu".

"Thưởng? Thưởng cho tớ cái gì?".

Đồng Đồng vừa nghe được thưởng tinh thần lập tức tỉnh táo, trông mong nhìn Nhị Thiếu, hai mắt phát sáng.

Nhị Thiếu bị ánh mắt như sói kia của nàng nhìn đến đỏ mặt, vươn tay đẩy đẩy nàng,"Chỉ cần đừng quá phận đều có thể?".

"Thật vậy chăng?".

Đồng Đồng càng hưng phấn, đừng quá phận đều có thể? Quá một chút không là có thể chứ?!

"Cậu nghĩ cái gì đó?".

Nhị Thiếu lấy bút gõ gõ đầu Đồng Đồng, khi nào thì cậu lại trở nên háo sắc như vậy? Lại là do Tiểu Nặc chỉ dạy à? Nhị Thiếu có một chỗ hơn người khác, chính là chuyện xấu cho tới bây giờ đều xuất phát từ trên người người khác thôi, Đồng Đồng nhà nàng một chút quan hệ đều không có.

"Tớ muốn a……".

Đồng Đồng ý vị thâm trường cười cười, nhìn chằm chằm môi Nhị Thiếu.