Chương 48: "Bí mật" (2)

"Kỳ thật con còn chưa bị làm cái gì hết……".

Đồng Đồng vừa thần bí vừa thẹn thùng nói ra, ba Tử một bên nghe được mà không hiểu gì hết.

"Con chưa có gì?".

Nhưng cả người mẹ Tử hưng phấn, trừng mắt xem xét Đồng Đồng, nói chuyện cũng không lưu loát

"Con nói – Con nói Nhị Thiếu bị con làm cái gì ?".

"Đúng……".

Mặt Đồng Đồng đỏ ửng, đối với việc này nàng còn rất kiêu ngạo, không chừng phân nửa thế hệ sau này có thể dùng để cười nhạo Nhị Thiếu, nói đến đây thì ba Tử đã nghe hiểu, nét mặt già nua cười nhăn thành một đoàn.

"Tôi đã nói mà, Đồng Đồng nhà mình từ nhỏ đến lớn đều lãnh đạo Nhị Thiếu, như thế nào sẽ trở nên lạc hậu trong chuyện này đây!".

"Đúng rồi, phải xem con bé mang gien của ai kìa!".

Mẹ Tử cũng bắt đầu sôi nổi.

"Nếu tính theo điều này, Nhị Thiếu về sau hẳn là ở rể nhà chúng ta, Đồng Đồng sẽ không phải gả đi ra ngoài".

"Cái này còn phải nói sao, con bé Nhị Thiếu ở phía dưới còn muốn để cho Đồng Đồng của chúng ta gả đi ra ngoài?".

"Đúng vậy, cứ vậy đi, tôi phải đi tìm anh Hồng thương lượng, điều này cũng không thể đổi ý".

"……".

Đồng Đồng có chút hết chỗ nói rồi,"Ba mẹ, hai người muốn cái gì vậy, sao lại tính xa như vậy?".

"Cái gì mà tính xa như vậy? Một chút cũng không xa!".

Ba Tử bắt đầu rít gào, đây là vấn đề lớn, con gái mình thích con gái người ta, đó là chút quyền lợi hắn muốn bảo vệ, không thể để thứ tốt đều cho Nhị Thiếu chiếm đi a.

"Bất quá, Đồng Đồng, con không lừa ba mẹ chứ? Chúng ta lúc ấy nhìn con với Nhị Thiếu cũng không phải như con nói…… Con lôi kéo tay áo người ta khóc không ngừng mà".

Mẹ Tử khôi phục lý trí, hoài nghi nhìn Đồng Đồng. Nàng quá hiểu đứa con nàng sinh, từ miệng Đồng Đồng có vài câu nói không thật.

Bị mẹ Tử nhìn như vậy, Đồng Đồng nổi giận, mẹ có thể nói con nói dối, nhưng không thể nói con bị áp!

"Là thật, muốn con gọi điện thoại xác nhận với Nhị Thiếu sao?".

"Con dám đi không".

Ba Tử gia nhập trận chiến cùng mẹ Tử, Đồng Đồng nói làm cho hai người già các nàng phóng cho một cái xem thường,"Không nói với hai người nữa, con đi tắm".

Cái gì, già mà không kính, mỗi ngày ai thảo luận ai ở mặt dưới, như thế nào lại như vậy a, may mắn nàng không tùy hai người, có một thân tế bào thuần khiết!

Ba mẹ đáp ứng chuyện của hai người, Đồng Đồng thực vui vẻ, vui vẻ tràn trề hy vọng mà tắm, sau đó chùi vào chăn cùng Nhị Thiếu nấu cháo điện thoại.

"Uy, Nhị Thiếu, người ta rất nhớ cậu".

Nhị Thiếu cũng ôm điện thoại ngây ngô cười,"Đồng Đồng, ba mẹ đều đáp ứng rồi, sao tớ lại cảm thấy như mình đang nằm mơ".

"Vậy cậu nhéo thử cái tay của cậu xem, không đau là thật sự đang nằm mơ".

"Cậu làm thay tớ đi".

"…… Đáng ghét, đến bây giờ còn khi dễ người ta".

Nhị Thiếu ngây ngô cười, đối với Đồng Đồng làm nũng rất hưởng thụ,"Chú dì bên kia thế nào, không có hỏi cậu cái gì chứ?".

"Như thế nào không có?".

Đồng Đồng cười nói,"Không nên hỏi tớ hai ta ai ở mặt dưới, vì thấy tớ lôi kéo cậu khóc thành như vậy, mọi người đều cảm thấy tớ là người bị khi dễ trong chuyện kia.".

Tươi cười lập tức cứng lại trên mặt, Nhị Thiếu nắm chặt điện thoại,"Đồng Đồng, cậu sẽ không……".

"Đoán đúng rồi, tớ nói ra chân tướng vốn có! Nhị Thiếu a, theo tớ chỉ tổng kết được một câu, mắt thấy không nhất định là sự thật".

"…… Cậu sao có thể làm như vậy?".

Tâm tình tốt của Nhị Thiếu hoàn toàn không còn, ở trước mặt ba mẹ nàng và chú dì vẫn lấy thân thể cường tráng thể hiện, kết quả, kết quả là lại lâm vào kết cục như vầy.

"Như thế nào, cậu không muốn sao?".

Thanh âm Đồng Đồng cao lên, mang theo một hương vị uy hϊếp, Nhị Thiếu hừ một tiếng,"Cậu bớt đắc ý đi, chờ về sau tớ xoay người".

"Cậu xoay người như thế nào?".

Đồng Đồng một chút cũng không thẹn thùng, nhưng Nhị Thiếu lại đỏ mặt,"Cậu như thế nào một chút cũng không thẹn thùng, cậu……".

"Với cậu tớ thẹn thùng cái gì?".

Đồng Đồng cho một cái xem thường, đùa sao, hai người từ nhỏ đến lớn ở cùng một chỗ, cái gì yêu thích cái gì say mê đều biết, còn giả bộ được nữa sao?

"Nhưng con gái nhà họ Tử……".

Nhị Thiếu rối rắm , nàng cảm giác Đồng Đồng càng ngày càng bá đạo, về sau nếu quản lý không tốt, nói không chừng về sau thật sự đem quan hệ đảo lộn.

"Được rồi.".

Đồng Đồng thở dài, một tay cầm điện thoại, một tay đặt ở yết hầu,"Nhị Thiếu ~ người ta thật chờ mong cậu xoay người a, xoay người nga, người ta rất chờ mong cậu nga".

"……".

Nổi da gà, toàn bộ tóc gáy dựng thẳng lên! Nhị Thiếu bên kia cầm điện thoại nửa ngày cũng không ừ hử một tiếng, Đồng Đồng cười ngã xuống giường.

Nghe tiếng cười của Đồng Đồng, Nhị Thiếu ngoéo ngoéo khóe môi một cái, trên mặt ấm áp.

Trăm lo ngàn nghĩ, nàng rốt cục không cần lo lắng ba mẹ không đồng ý, không dễ dàng, rất không dễ dàng.

"Đồng Đồng".

"Uhm?".

Đồng Đồng cầm điện thoại, tâm ngọt ngào. Nàng cùng Nhị Thiếu thật hạnh phúc cũng thật may mắn, cha mẹ chấp nhận làm cho các nàng tự tin không ít, cả đời, Nhị Thiếu, cả đời cậu đừng mơ tưởng chạy thoát.

"Tớ nhớ cậu".

Thanh âm Nhị Thiếu thật sạch sẽ thật nhu hòa, chậm rãi chảy vào tâm Đồng Đồng, Đồng Đồng híp mắt, nhỏ giọng nói:"Tớ cũng nhớ cậu".

Tuy rằng chỉ cách nhau một bức tường, tuy rằng chỉ vài giờ không gặp mặt, nhưng vẫn nhớ nàng, nhớ cảm giác tựa vào trong lòng Nhị Thiếu, nhớ hương vị độc nhất trên người nàng, um, còn muốn môi mềm của nàng.

Cùng với suy nghĩ nhớ nhung, hai người cầm điện thoại nặng nề chìm vào giấc ngủ, sáng sớm hôm sau, Đồng Đồng vội vàng ăn xong điểm tâm, mặc váy vào liền đi ra cửa.

"Sốt ruột! Mỗi ngày liền nhìn con sốt ruột chạy ra bên ngoài, thấy mười mấy năm không chán sao?".

Ba Tử cắn răng ồn ào không vui, Đồng Đồng xoay mông nhìn hắn,"Ai nha, ba, cảm giác tình yêu cuồng nhiệt phỏng chừng đời này ba cũng không cảm thụ được, con tạm thời tha thứ cho ba để người ghen tị một chút".

"Con là cái con thỏ nhỏ, đồ nhãi con".

"Ai sinh a?".

Trong tiếng vui cười, Đồng Đồng chạy ra cửa nhà, vừa ra khỏi cửa liền thấy Nhị Thiếu đứng cạnh xe đạp chờ đợi từ sớm.

Ánh sáng mặt trời chói mắt, áo sơ mi ca rô lam nhạt, quần yếm, tóc ngắn soái khí, vẫn là người nàng quen thuộc, nhưng hôm nay đường như có chút bất đồng.

"Nhìn ngốc cái gì?".

Nhị Thiếu cười phất phất tay, Đồng Đồng nhà nàng thật là, lâu như vậy lại còn có thể mê gái.

"Nga".

Mặt Đồng Đồng đỏ lên, ôm túi sách chạy đi qua, thuần thục ôm thắt lưng Nhị Thiếu ngồi ở yên xe phía sau,"Tối hôm qua ngủ ngon không?".

"Um, rất tốt, còn cậu?".

"Vui vẻ, nằm mơ cũng cười".

"Đồ ngốc".

Đón gió, Nhị Thiếu hơi hơi híp mắt cười, trong không khí đều là hương vị hạnh phúc, Đồng Đồng ôm thắt lưng của nàng thích ý ngâm nga bài hát.

"Đồng Đồng, lớp mười một rồi, cậu nắm chặt thời gian học tập cho tốt, phải cố hết sức vào những cấp ba này".

Không khí tốt đẹp bị Nhị Thiếu lập tức làm tiêu tán, Đồng Đồng bĩu môi,"Còn có một năm, tiếp tục chơi đùa không được sao, hơn nữa, rất nhiều đàn anh đàn chị đều là năm cuối cấp ba cố gắng học tập thể hiện sao".

"Cái đó mệt lắm, cậu chịu được sao? Hiện tại bắt đầu học không phải rất tốt sao?".

"Không muốn học……".

Đồng Đồng bắt đầu xấu tính, Nhị Thiếu thở dài,"Vậy cậu có muốn theo tớ vào cùng một trường đại học?".

"Đương nhiên muốn".

Nói đến đây, Đồng Đồng cúi đầu, nàng không thể tách khỏi Nhị Thiếu, không có bất kỳ nguyên nhân từ bên ngoài nào từ cha mẹ, nàng không thể vì nguyên nhân từ bản thân mình mà cùng Nhị Thiếu tách ra bốn năm.

"Vậy cậu muốn học chuyên ngành gì, Thiếu?".

"Tiếng Trung đi. Còn cậu?".

"Cậu học tiếng Trung còn hỏi tớ?".

Đồng Đồng trắng mắt liếc Nhị Thiếu, tuy rằng nàng nhìn không thấy.

"Kỳ thật học chung một trường đại học là tốt rồi, không nhất định học chung một chuyên ngành".

"Không cần.".

Đồng Đồng không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, hai tay bên hông Nhị Thiếu siết lại,"Không chung một chuyên ngành với cậu, để cho cậu đi thông đồng với nữ sinh khác sao?".

"Nói bừa gì đó……".

Nhị Thiếu có chút bất đắc dĩ, Đồng Đồng nhíu mày,"Còn nói bừa, cậu xem xem trung học liền chọc đến bao nhiêu hoa đào, lên đến đại học hoàn cảnh càng thả lỏng, không biết cậu trêu chọc bao nhiêu hoa bao nhiêu bướm đây".

"Cậu còn nói tớ, cậu thì sao?".

"Cậu có thể so với tớ sao? Tục ngữ nói rất đúng, nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa".

(Nam truy nữ cách tầng sơn: Nam theo đuổi nữ cách nhau ngọn núi

Nữ truy nam cách tầng sa: Nữ theo đuổi nam cách nhau tờ giấy mỏng)

Chân Nhị Thiếu thiếu chút nữa không di chuyển được,"Cái gì, cậu đây là có ý tứ gì? Tớ cũng không phải nam nhân!".

"Nhưng là nữ sinh theo đuổi cậu nhiều a, tớ đây không còn cách nào khác thôi, cậu xem vài năm nay đều là mỹ nữ theo đuổi tớ".

Nhị Thiếu nghe xong hơi hơi nheo mắt lại,"Nga, nói như vậy cậu đang tiếc nuối à?".