Chương 45: Bạn trai (4)

Bốn ánh mắt đồng loạt bắn về phía Nhị Thiếu, mặt Nhị Thiếu hồng thấu, xấu hổ nhìn mọi người.

Có người như vậy ư, rõ ràng người bị tra khảo là nàng, mà khóc cũng là nàng khóc a.

Đồng Đồng lau nước mắt khóc thực ủy khuất,

"Dù sao con cũng mặc kệ, các người trước kia đều nói cho con biết lần đầu tiên của con gái có bao nhiêu quan trọng, hiện tại con đã cùng với Nhị Thiếu ……".

Mặt ba Tử mẹ Tử biến thành màu xanh mét, bên kia ba Hồng mẹ Hồng không tốt hơn chút nào, kinh sợ không kém.

Không phải đâu, Nhị Thiếu nhà nàng trước kia đâu có như vậy?

"Không được, hai người các con đều là con gái, làm sao có thể sống với nhau cả đời.".

Ba Tử vẫn không buông tha, thật ra thái độ của mẹ Tử đã dịu đi rất nhiều, không nói gì nhìn Đồng Đồng, hốc mắt hồng hồng .

"Ba, con thật sự thực yêu Nhị Thiếu, đừng tách chúng con ra được không".

Đồng Đồng nhìn mẹ Mẹ Tử đau lòng, không dám la lối nữa, lau khô nước mắt ngoan ngoãn nhìn các nàng.

"Con nhỏ như vậy, biết cái gì là yêu sao?".

Mẹ Tử thanh âm đều đều, trên mặt nước mắt tung hoành, dùng sức cầm lấy tay Đồng Đồng. Đúng thế, lúc trước nàng từng nói hy vọng Đồng Đồng vui vẻ hạnh phúc, nhưng dù sao cũng là hai đứa con gái, cho dù bốn người lớn các nàng không thèm để ý, nhưng quan trọng là về sau các nàng muốn trải qua như thế nào, cả đời chịu người ta chỉ trỏ bàn tán sao?

"Chú, dì".

Nhị Thiếu vẫn trầm mặc mở miệng, đi lên trước giữ chặt tay Đồng Đồng. Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn nàng, hốc mắt lại đỏ. Đây làm sao vậy, nàng thích Nhị Thiếu, bất luận nàng là nam nhân hay là nữ nhân, chỉ thích một người này, là ông trời trêu ngươi sao? Ở cùng một chỗ khó như vậy sao?

"Đồng Đồng ở cùng một chỗ với con mới có thể hạnh phúc".

Thanh âm Nhị Thiếu rất nhẹ cũng rất kiên định, ánh mắt nhìn Đồng Đồng thực ôn nhu.

Không có Đồng Đồng, nàng còn sống có ý nghĩa gì? Từ nhỏ đến lớn, tất cả trọng tâm đều ở trên người nàng, mỗi một lần sinh bệnh hai người không phải luôn ở bên người đối phương? Lúc nhỏ Đồng Đồng sinh bệnh, nàng thường lấy chocolate đút cho nàng, lớn hơn một chút Đồng Đồng phát sốt, Nhị Thiếu thường nắm tay nàng mà đã nắm rồi thì nắm cả ngày, tình cảm các nàng đã như sấm đánh không vỡ, không tách ra được.

"Ba mẹ, đừng tách chúng con ra".

Đồng Đồng khóc, nàng bình thường yêu thích náo loạn nhưng suy cho cùng cũng sẽ sợ hãi, chỉ cần nghĩ đến Nhị Thiếu phải rời khỏi nàng cảm giác giống như là bị ngọn tháp đè xuống giam giữ vậy, người trước mắt theo nàng mười mấy năm, đối với nàng so với chính mình còn muốn che chở hơn, trừ bỏ Nhị Thiếu, đời này không ai có thể đối với nàng tốt như vậy

"Các con muốn như thế nào đây".

Chỉ một câu, mẹ Hồng cũng nghẹn ngào, Nhị Thiếu cùng Đồng Đồng như vậy làm sao các nàng yên tâm. Bây giờ còn có thể quan tâm chăm sóc hai đứa, về sau này, hai đứa nó không có con cái thì ai quan tâm đây?

"Mẹ……".

Mắt Nhị Thiếu đỏ hồng nhìn mẹ Hồng, mẹ Hồng lắc đầu, thở dài,

"Đứa nhỏ lớn rồi, chúng ta quản không được, lúc trước cảm thấy con cùng Đồng Đồng không thích hợp, là mẹ không đúng, là lỗi của mẹ".

"Được rồi, hai bà mẹ các người khóc cái gì, cũng không phải là đứa nhỏ".

Ba Hồng nhìn mẹ Hồng cùng mẹ Tử khóc trong lòng có chút đè nén,

"Kỳ thật như vậy cũng tốt, hai đứa nhỏ ở cùng một chỗ ít nhất cũng tốt đẹp, tóm lại là không có nɠɵạı ŧìиɧ hoặc là hiện tượng kẻ thứ ba. Bà xem hiện tại người trẻ tuổi, sau khi kết hôn có mấy cặp dài lâu đâu, đôi khi tôi nghĩ đừng cho Thiếu kết hôn, ở lại bên cạnh chúng ta còn tốt hơn gặp phải những tên vô liêm sỉ, hiện tại tốt lắm, có Đồng Đồng".

Đồng Đồng một bên liều mạng gật đầu, đúng vậy, nàng tuy rằng hơi bướng bỉnh, nhưng tuyệt đối sẽ không làm cho Nhị Thiếu chịu loại vô liêm sỉ kia.

Nhị Thiếu trắng mắt liếc Đồng Đồng một cái, hừ, tớ thấy ba tớ nói chính là cậu, không có việc gì tìm nam sinh đến kí©h thí©ɧ tớ.

Đây không phải tình huống đặc thù sao? Đồng Đồng trừng Nhị Thiếu, cậu làm gì, hiện tại cậu là cái dạng gì còn theo tớ lôi chuyện cũ.

Nhị Thiếu tiếp tục trợn trắng mắt, tớ lôi chuyện cũ ra thì làm sao, chính cậu mấy năm nay làm cho tớ bị bao nhiêu tức giận, hâm mộ cùng thầm mến còn thiếu sao? Có ăn thì cùng người ta đi, tớ ngầm thương tâm quá nhiều thứ?

Hồng Nhị Thiếu!

Như thế nào?╮[╯▽╰]╭.

"Hai người các con, được rồi!".

Mẹ Tử lau nước mắt nổi giận, hai đứa này thật đúng là không coi ai ra gì, mấy người các nàng còn ở một bên đang thương tâm, hai đứa lại bắt đầu liếc mắt đưa tình?

"Tuy rằng không phản đối các con, nhưng cũng không dung túng, Đồng Đồng, con tốt nhất nên chăm chỉ học tập, cùng Nhị Thiếu thi đậu vào một trường đại học biết không?".

Ba Tử dạy bảo thấm thía, Đồng Đồng nghe xong câu trước không phản đối còn vui vẻ, vừa nghe đến câu chăm chỉ học tập, cúi đầu.

"Đúng vậy".

Ba Hồng ở một bên chen vào, mắt thấy hai đứa nhỏ không tách ra được, hay là muốn về sau lo lắng.

"Học tập a……".

Đồng Đồng nói thầm một tiếng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Nhị Thiếu, đều tại cậu, học tốt như vậy để làm chi?

"Không có việc gì, từ giờ trở đi con sẽ dạy bù cho Đồng Đồng".

"Thật ư?".

Ba Tử mẹ Tử hai mắt phát sáng, Nhị Thiếu gật đầu, hé mắt nhìn Đồng Đồng. Cậu ngoan ngoãn nỗ lực cố gắng, chẳng lẽ không thể cùng tớ thi vào một trường đại học sao?

Ba Hồng mẹ Hồng nhìn cũng vui mừng, gật gật đầu,

"Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, trở về đi".

"Dạ".

Nhị Thiếu lên tiếng vươn tay dắt Đồng Đồng, Đồng Đồng vụиɠ ŧяộʍ nhìn người lớn hai nhà, nhỏ giọng nói:

"Thiếu, không thể học bù được không, giờ đang lớp mười một rồi, còn có một năm, tớ bình thường đủ mệt mỏi, không muốn đi học".

"Cậu mệt, cậu làm cái gì mà mệt?".

"Tớ làm thiệt nhiều đại sự a……".

"Uhm, hừ, ví dụ như?".

"Công cậu chứ gì nữa".

"……".

Nhị Thiếu đỏ mặt, căm tức nhìn Đồng Đồng, nữ nhân này da mặt càng ngày càng dầy.

"Hai người các con nói nhỏ cái gì, đi nhanh đi".

"Dạ ~".

Đồng Đồng ngọt ngào lên tiếng, giãy khỏi tay Nhị Thiếu, chạy tiến lên ôm bả vai ba Tử lắc tới lắc lui, Nhị Thiếu ở phía sau nhìn bóng dáng nàng vui vẻ, trong lòng ấm áp.

Ân, cuối cùng mọi chuyện cũng thông qua.

Thông qua cũng có điều kiện thông qua, vừa vào cửa nhà, ngay cả giày cũng không cho đổi, hai người liền bị kêu lại nói chuyện.

Ba Tử vẻ mặt nghiêm túc, ngồi chính giữa ghế sofa nhìn hai người.

"Các con rốt cuộc khi nào thì yêu nhau?".

"Thật sớm".

Đồng Đồng không rảnh suy nghĩ liền trả lời, bên cạnh mẹ Tử vỗ bàn, nàng sợ tới mức cầm tay Nhị Thiếu.

Nhị Thiếu nhíu nhíu mày, nhìn vẻ mặt mẹ Tử không vui.

"Aiz da, chị xem xem, đại tỷ, chị xem xem, hiện tại tôi giáo huấn con mình mà Nhị Thiếu nhà chị che chở".

Ba Hồng mẹ Hồng một bên cười mỉa, đồng thời trong lòng cũng có chút tức, cưới vợ đã quên mẹ, quả thực là chân lý.

Cầm tay Đồng Đồng, Nhị Thiếu nghĩ nghĩ, nói:

"Cũng không biết khi nào thì yêu, hẳn là lâu ngày sinh tình mà không phải nhất kiến chung tình".

"Các con nói cái gì, các con lần đầu tiên gặp mặt là nhà trẻ, có thể nhất kiến chung tình? Phù hợp với khẩu vị của Đồng Đồng không dễ đâu!".

Mẹ Hồng cũng nhịn không được, càng nhìn Nhị Thiếu càng tức giận, bình thường Nhị Thiếu trầm ổn, như thế nào khi gặp được chuyện có liên quan đến Đồng Đồng liền thay đổi thành một người khác.

Nhị Thiếu bị mắng đỏ mặt, lấy tay lôi kéo Đồng Đồng, nhìn ánh mắt của nàng, nhỏ giọng hỏi:

"Cái kia, thời điểm đi nhà trẻ cậu tuyệt đối không thích tớ sao?".

Đồng Đồng cũng ôn nhu cười, vươn tay sờ sờ mặt Nhị Thiếu, ôn nhu nói:

"Ấn tượng đối với cậu hoàn toàn dừng lại ở bánh bích quy gấu nhỏ của cậu".

"……".