Chương 44: Bạn trai (3)

Đồng Đồng say, nàng cùng Nhị Thiếu ở cùng một chỗ lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng hôn kí©ɧ ŧìиɧ như vậy.

Trước kia hôn môi bên miệng đều có nước miếng hô hấp không được, nhưng lần này…… Chân Đồng Đồng từ từ mềm nhũn, một tay Nhị Thiếu ôm thắt lưng của nàng, một tay ở trên lưng nàng chậm rãi xoa nắn, từ lòng bàn tay Nhị Thiếu như có một dòng nước ấm theo động tác lan dần ra toàn thân.

Người vẫn là người kia, nụ hôn vẫn ngọt ngào như trước, mà còn nhiều hơn chút hương vị cuồng dã.

Nhị Thiếu thật sự rất nóng, càng không ngừng hấp thụ môi Đồng Đồng, cánh môi thật mềm mại, mang theo hương vị ngọt ngào, cùng với dòng nước ấm trong lòng nhộn nhạo khắp toàn thân. Cô gái trước mắt này là cô gái duy nhất của nàng, là cô gái nàng dùng hết tất cả những gì của mình yêu thương, toàn bộ là của mình, một phân một hào nào cũng không thể bị người khác lấy mất.

Đẩy khớp hàm ra, lưỡi tiến vào trong khoang miệng, Nhị Thiếu thở gấp, Đồng Đồng đỏ mặt, thân mình hơi run run.

"Thiếu……".

Cúi thấp đầu mang theo sự mê người, lại gần chút nữa, Nhị Thiếu thầm nghĩ lại gần chút nữa đem Đồng Đồng ôm vào trong lòng.

Đồng Đồng bị hôn đến cả người như bay trong không trung, liên tiếp than nhẹ trong miệng, Nhị Thiếu nghe được giống như nghe tiếng trời, chỉ muốn nghe âm thanh này cả đời.

Mặt đỏ có thể so với cà chua, nhất là mẹ Hồng, đỏ mặt ngượng ngùng nhìn mẹ Tử.

Cái gì vậy, thật ngượng ngùng, Thiếu bình thường không như vậy.

Mẹ Tử thì không có gì, chỉ có thẹn thùng, mà ba Tử bên cạnh xem đến rất náo nhiệt, uy uy uy, xong chưa đây hai đứa kia, nếu bên cạnh có cái giường thì hai đứa có phải trực tiếp nhảy lên hay không.

Vẫn là ba Hồng tinh mắt, cảm giác đứa con gái của mình rất bá đạo, đem Đồng Đồng người ta xoa nắn chà xát tra tấn nửa ngày, thở dài, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

"Khụ……".

Không có người để ý.

Hai người hôn môi chìm đắm trong tình yêu, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh của mọi người chung quanh, lúc này ba Tử nhịn không được, rống lên một tiếng:

"Nhị Thiếu!".

Bây giờ mới có phản ứng, Nhị Thiếu lập tức run run, dùng tay đẩy Đồng Đồng ra, hai chân Đồng Đồng vốn không còn khí lực, bị nàng đẩy như vậy thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Nhị Thiếu vươn tay kéo nàng lại, bên hông căng thẳng, Đồng Đồng lại bị Nhị Thiếu lấy tạo hình kỵ sĩ kéo vào trong lòng, khi này ba Tử hoàn toàn bạo phát.

"Làm gì? Hai đứa đang làm cái gì?!".

Khi dễ bọn hắn là bốn người mù sao?Hai đứa cũng quá lớn mật đi.

Nhị Thiếu đỏ mặt không nói lời nào, Đồng Đồng che miệng thở có chút hổn hển, thở một hồi, quay đầu nhìn ba Tử.

"Làm gì?Hôn môi đó ba".

"……".

Ba Tử hùng hổ nhưng ở trước mặt con gái thì hoàn toàn bó tay chịu trói, mẹ Tử trừng mắt liếc Đồng Đồng, tiến lên giúp đỡ chồng mình nói chuyện

"Đồng Đồng, con còn để ý bọn ta sao?".

"Con không để ý!".

Đồng Đồng ồn ào, nước mắt rớt xuống, điều này làm cho người lớn chung quanh sợ hãi, Nhị Thiếu nhìn nàng thở dài, đau lòng lau nước mắt cho nàng

"Đều đã qua, um?".

Nắm lấy tay Nhị Thiếu, Đồng Đồng dùng sức lắc đầu, nước mắt ào ào rơi xuống, một bên lau một bên khóc.

"Ba mẹ, các người làm như vậy để làm gì, con thích Nhị Thiếu, rất thích nàng. Nhưng bởi vì cố kỵ các người, nàng thiếu chút nữa không cần con, con rất sợ hãi các người có biết không?".

Mẹ Hồng ba Hồng nghe được mặt đều đỏ, mím môi nhìn Nhị Thiếu nhà mình, lợi hại a, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, còn có thể đem Đồng Đồng người ta tra tấn thành như vậy.

"Con khóc cái gì? Ai dám không cần con?".

Ba Tử vừa thấy Đồng Đồng khóc thì đau lòng, thật là, con gái bảo bối của hắn ai dám không cần.

"Là Nhị Thiếu a!".

Đồng Đồng xoay chuyển câu chuyện, xoay đến Nhị Thiếu, Nhị Thiếu lau nước mắt cho nàng chưa xong, xấu hổ đứng tại chỗ. Nàng trêu chọc ai, ăn dấm chua của dân chúng bên đường không nói, hôn nhẹ cô gái mình thích còn bị bốn người lớn vây xem, nàng dễ dàng sao.

"Nhị Thiếu, con dám không cần Đồng Đồng?!".

Ba Tử đỏ mắt, chuẩn bị dùng bạo lực đi lên cùng Nhị Thiếu lý luận, ba Hồng một bên sợ tới mức vội vàng kéo hắn.

"Anh Tử, có gì từ từ nói".

"Ô, nàng không cần con, làm sao bây giờ".

Đồng Đồng khóc càng lợi hại hơn, một bên lau nước mắt một bên nhìn lén Nhị Thiếu, nàng ra oai phủ đầu với Nhị Thiếu, mượn đao gϊếŧ người, làm cho cha yêu giáo huấn nàng thật tốt, xem nàng về sau còn dám nói không cần mình, xem nàng còn dám chơi trò mất tích nữa không.

"Con làm sao có……".

Nhị Thiếu yếu xìu biện giải, nghiêng đầu nhìn nhìn Đồng Đồng, Đồng Đồng uốn éo đầu tiếp tục khóc.

"Vừa nãy nói không cần con, sống chết cũng không cần……".

"Nhìn cái gì nữa, Nhị Thiếu, con nhanh chóng đến nhận lỗi với nhà Đồng Đồng mau lên".

Mẹ Hồng đứng ra, lớn tiếng chỉ trích Nhị Thiếu, Nhị Thiếu buồn bực nhìn ba Tử tức đỏ mắt bị ba mình túm lấy. Cái gì vậy, sao người sai lại là mình, người bị bắt đi nhận lỗi lại cũng là mình, đầu sỏ gây nên rốt cuộc là ai a, uy uy uy, mấy người là người lớn, muốn ép con sao.

"Không đúng".

Mẹ Tử một bên phản ứng lại, bắt ba Tử một phen.

"Ông đừng nói gì nữa".

"Còn nói gì? Bà không thấy Đồng Đồng bị khi dễ thành cái dạng gì sao?!".

Ba Tử ghen tị a, thật sự là hoa hoa lệ lệ ghen tị, ban đầu người ta nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba ba hắn còn chưa có cảm giác gì, hiện tại thấy Nhị Thiếu đem môi Đồng Đồng hôn sưng lên, khó chịu trong lòng nhiều miễn bàn, giống như uống cùng lúc tám bát giấm chua.

"Chúng ta không phải nói cùng nhau tách hai đứa nó ra sao, mấy người đang làm cái gì thế?".

Mẹ Tử lên tiếng, mấy người còn đang náo loạn liền ngây ngẩn cả người, cùng lúc dừng động tác, nhìn Nhị Thiếu cùng Đồng Đồng.

"Xong rồi, xong rồi, ngưng phản ứng lại rồi".

Nhị Thiếu nhỏ giọng nói thầm, Đồng Đồng một bên lau nước mắt một bên trừng mắt nhìn nàng.

"Cậu không phải vừa rồi rất lợi hại sao, mọi người đều yên lặng cả rồi, hiện tại chỉ cần đυ.ng một cái liền vỡ".

Nhị Thiếu mặt đỏ lên, trừng Đồng Đồng

"Cái kia nào có thể giống nhau, cậu không sợ bọn họ không cho chúng ta ở cùng một chỗ ư?".

"Đúng vậy, sau đó cậu tiếp tục trốn đi là được, Hồng Nhị Thiếu?".

"Tớ nói cái gì, tớ….".

Nhị Thiếu buồn bực, nàng làm sao vậy. Đồng Đồng trừng mắt nhìn nàng một cái

"Nhìn cậu không khác gì một tiểu thụ, về sau đừng ở trước mặt tớ giả trang làm công nữa".

"Cái gì?".

Nhị Thiếu mặt đều đen, Đồng Đồng có ý gì?

Đồng Đồng một bên làm bộ lau nước mắt một bên giải thích cho nàng

"Cho cậu kiến thức công quân lợi hại, về sau cậu thành thật nghe lời cho tớ".

"Được, cậu nếu có thể giải quyết người lớn hai nhà tớ đều nghe lời cậu".

Nhị Thiếu nhíu mày, hừ, cậu thử giải quyết bốn người bảo thủ này đi.

Đồng Đồng ai đến cũng không cự tuyệt, gật gật đầu

"Được, một lời đã định.".

"Hảo, một lời -".

Nhị Thiếu lời này còn chưa nói xong, Đồng Đồng người ta cổ họng mở lớn, ngay sau đó nước mắt bùm bùm chảy xuống, tuyệt đối không phải là phản ứng khi nhỏ thuốc mắt, toàn thân đều đang run rẩy, khóc lớn, dùng tay áo bụm mặt vọt vào trong lòng ba Tử, Nhị Thiếu một bên xem mà sửng sốt, đây là cách giải quyết của cậu?

"Ba ơi -".

Thê lương kêu một tiếng, Đồng Đồng khóc mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

"Làm sao vậy? Đây là sao? Có chuyện gì nói cho ba nghe nào!".

Ba Tử hốc mắt hồng hồng, đau lòng nhìn Đồng Đồng, Đồng Đồng lau nước mắt, nói không thành câu

"Con, con muốn -".

"Con muốn cái gì?".

Bốn người lớn đều sốt ruột, Đồng Đồng trừng mắt nhìn tình hình, nước mắt rơi thành hàng.

"Con muốn Nhị Thiếu -".