Nhị Thiếu cùng Tử Đồng từng nghĩ tới trăm ngàn phương pháp công khai, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới cảnh tượng hiện tại. Tử Đồng nhìn sắc mặt mẹ Tử xanh mét, có chút hoảng, thân mình lập tức lạnh dần.
Tay được người cầm, truyền đến độ ấm, giúp nàng an tâm, Tử Đồng ngẩng đầu, thấy Nhị Thiếu bình tĩnh nhìn nàng, tuy rằng không nói gì, nhưng Đồng Đồng hiểu ánh mắt kia, không phải sợ, Đồng Đồng, có tớ ở cùng cậu. Tử Đồng thân mình tuy rằng còn run rẩy, đã có một chút an ổn.
Mẹ Tử cùng mẹ Hồng cũng chưa nói chuyện, mặt âm trầm nhìn tay hai người nắm cùng một chỗ, nắm rất chặt, trầm mặc đi ra ngoài. Đây là trường học, các nàng không nghĩ đem việc này náo loạn cho mọi người đều biết, mất mặt không chịu nổi!
Kỳ thật trước đây, mẹ Hồng mơ hồ đã nhận ra hai người không thích hợp. Từ lúc kết bạn với Đồng Đồng về sau, tính cách Nhị Thiếu không chỉ thay đổi, mà cười cũng nhiều hơn. Nàng mới bắt đầu không chú ý, chính là hai năm Nhị Thiếu xuất ngoại, nàng không chỉ một lần thấy Nhị Thiếu nhìn ảnh chụp Tử Đồng mà ngây người, nhưng nàng không nghĩ nhiều, dù sao sao, hai đứa con gái quan hệ tốt, cùng ngủ cùng ăn rất nhiều lần, mà hiện nay, các nàng lại ở trước mặt mọi người hôn nhau……
Sắc mặt mẹ Tử rất không tốt, trái tim của nàng tuy rằng có bệnh, nhưng cùng người bình thường không khác nhau mấy. Tim đập khó chịu, Tử Đồng đứng phía sau thấy mẹ Tử thỉnh thoảng lấy tay xoa xoa ngực, nước mắt không tự giác chảy xuống.
Nhị Thiếu thấy được, nâng tay lên, đau lòng lau nước mắt cho nàng, lau lau, nước mắt của mình cũng chảy xuống.
Đi đến công viên gần đó, chọn một chỗ ít người,mẹ Tử cùng mẹ Hồng quay đầu, thấy hai người lệ rơi đầy mặt, âm thầm thở dài.
"Chuyện bắt đầu khi nào?".
Mẹ Hồng hữu khí vô lực hỏi, nàng đoán rằng hai người ở cùng một chỗ thời gian chắc chắn không ngắn.
"Từ nhỏ ạ".
Nhị Thiếu đáp ngắn gọn, không phải nàng cố ý đáp có lệ với mẹ Hồng, những lời nàng nói đều là lời nói thật, không nên hỏi thời điểm bắt đầu yêu thương Đồng Đồng, có lẽ từ nhỏ đã như vậy.
"Các con sao có thể như vậy chứ?".
Mẹ Tử khóc lên tiếng, thấy Tử Đồng khó chịu, nhìn Nhị Thiếu càng khó chịu hơn. Từ lâu nàng đã xem Nhị Thiếu thành con gái minh mà yêu thương, nàng nhìn nó từ nhỏ đến lớn, Tử Đồng dười sự bảo vệ của Nhị Thiếu mà lớn lên. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, Nhị Thiếu cùng con gái nhà mình……
"Mẹ……".
Tử Đồng thấy mẹ Tử khóc, nước mắt cũng chảy theo xuống.
"Mẹ Tử, đều do con không tốt".
Nhị Thiếu nhỏ giọng nói xong, Mẹ Tử thấy nàng như vậy càng khó chịu, lau nước mắt không nói lời nào. Hai đứa này, trách ai nàng cũng không muốn.
"Tách ra, các con hiện tại bắt đầu tách ra!".
Mẹ Hồng tiến lên ngăn hai người dính cùng một chỗ nói, lớn tiếng ồn ào, hoàn toàn bộc phát.
"Con xem các con là bộ dáng gì? Sẽ làm bao nhiêu người xem thường, hả?!".
Thương tâm, thất vọng, hỗn loạn, phẫn nộ nói không nên lời, trước kia, tuy rằng nàng cũng nghe nói qua đồng tính luyến ái, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc này sẽ phát sinh trên người con gái nhà mình, cho dù như thế nào cũng không thể chấp nhận!
"Mẹ……".
Bây giờ Nhị Thiếu kiên cường cũng khóc thành tiếng, cúi đầu nhìn tay mình trống trơn. Vẫn sẽ có ngày này không phải sao? Ngày nàng sợ nhất đã đến.
"Mẹ, con sẽ không tách khỏi Đồng Đồng".
Cắn răng, Nhị Thiếu bốc đồng nói, mẹ Hồng không thể tin được nhìn nàng, Nhị Thiếu tuy rằng tính tình lạnh lùng, nhưng từ nhỏ đến bây giờ, nàng chưa dùng thái độ nói chuyện như vậy, nhớ tới việc nàng cùng Tử Đồng trên sân thể dục không coi ai ra gì mà hôn nhau, mẹ Hồng dâng lên một cục tức, nâng tay lên, tát vào miệng Nhị Thiếu một cái.
"Đều do ở nước ngoài học cái xấu! Sớm biết như mẹ sẽ không cho con xuất ngoại!".
Mẹ Hồng khóc nói, nàng thế nào cũng không nghĩ đến đứa con gái vẫn làm cho nàng kiêu ngạo lại làm ra sự tình này, hai đứa con gái yêu nhau, không có khả năng?
Tử Đồng khóc vùng vẫy tiến lên nhìn mặt Nhị Thiếu, Nhị Thiếu bị đánh lệch đầu, không nói lời nào, ánh mắt lại quật cường như cũ. Sẽ không tách ra, chết cũng không muốn cùng Đồng Đồng tách ra, các nàng không có sai!
Nhìn trên gương mặt trắng nõn của Nhị Thiếu là dấu tay màu đỏ rất rõ ràng, Tử Đồng khóc nức nở, vì cái gì? Vì cái gì ngay cả bạn bè đều có thể tiếp nhận các nàng, mà cha mẹ vẫn yêu các nàng nhất lại không thể?
"Tách ra, phải tách ra!".
Mẹ Hồng đỏ mắt gào thét, Mẹ Tử cả người sớm đã vô lực nói không nên lời nói, bi thương nhìn hai người.
"Làm sao tách ra? Mẹ, chúng con làm sao tách ra?".
Nhị Thiếu cắn răng nhìn Mẹ Hồng, các nàng đã sớm sinh trưởng cùng nhau, làm sao tách ra?
"Con điên rồi? Hồng Nhị Thiếu, con điên rồi?!".
Mẹ Hồng nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày Nhị Thiếu sẽ vì loại sự tình này cùng nàng tranh chấp, mẹ Tử bên cạnh thở dài, đi lên trước, giữ chặt Tử Đồng.
"Đồng Đồng, theo mẹ về nhà, các con không được gặp mặt nữa".
"Không được……".
Tử Đồng dùng tay gỡ tay mẹ Hồng, dùng sức kéo nàng lại, không chịu rời đi.
"Nhị Thiếu, con nếu không cùng Đồng Đồng tách ra, liền cút đi cho mẹ!".
Mẹ Hồng tính tình không tốt, lần này bị hai người bức bách, nói không kịp suy nghĩ. Nhị Thiếu ngửa đầu nhìn nàng, trong mắt đều là nước mắt, nàng không rõ, mẹ Hồng miệng luôn nói chỉ cần con mình hạnh phúc là có thể. Nhưng, nếu không có Tử Đồng, nàng còn hạnh phúc được sao?
Nhị Thiếu nhìn mẹ Hồng, lại nghiêng đầu nhìn Tử Đồng, cúi đầu, xoay người, yên lặng rời đi.
Muốn nàng cùng Tử Đồng tách ra, chết cũng không có khả năng.
"Nhị Thiếu!".
Đồng Đồng lớn tiếng kêu nàng, Nhị Thiếu không quay đầu, nàng biết, nếu thỏa hiệp bây giờ, nhất định không có khả năng có thể cùng Tử Đồng tiếp tục chung một chỗ. Nàng không cần, từ nhỏ đến lớn nàng đều là con gái ngoan, luôn nghe lời cha mẹ, lần này, nàng nhất định phải tự mình làm chủ, Đồng Đồng toàn bộ là của nàng, cho dù ai nói gì cũng không rời, ai cũng không thể làm cho nàng buông tha. Bởi vì giới tính của Đồng Đồng, hai người không thể ở cùng nhau?, thật không công bằng, cái này đối với cả trai lẫn gái mà nói, nàng cùng Đồng Đồng hạnh phúc biết bao nhiêu, vì cái gì cha mẹ lại trực tiếp phá hủy hạnh phúc của nàng?
Tử Đồng sau khi bị mẹ Tử túm về nhà vẫn không ăn không uống, trái tim của mẹ Tử vốn có bệnh bây giờ thiếu chút nữa tái phát, phải vào phòng nằm nghỉ, ba Tử ngồi một bên nhìn con gái mà thở dài.
"Ba, người để con đi tìm Nhị Thiếu được không? Nàng đến bây giờ còn chưa có về nhà, con lo lắng nàng, lo lắng……".
Tử Đồng thì thào nói xong, nước mắt theo hai má từng giọt chảy xuống, hôm nay nước mắt của nàng từ nhỏ đến lớn đều chảy hết, đau lòng mẹ Tử, lại sốt ruột Nhị Thiếu. Nàng không biết chính mình rốt cuộc sai ở đâu, vì cái gì nam nữ có thể yêu nhau, nữ cùng nữ lại không thể? Nàng cùng Nhị Thiếu rốt cuộc sai ở đâu? Các nàng yêu nhau thì sao đây?
"Đồng Đồng……".
Ba Tử thở dài, không giống như mẹ Tử, hắn đối với chuyện hai người đã sớm đoán được gần hết, thường nói đàn ông thường trì độn, nhưng nhìn cảm tình của Tử Đồng cùng Nhị Thiếu, tách ra hai năm, Đồng Đồng chưa bao giờ cười thoải mái, mỗi ngày đều chờ thư của Nhị Thiếu, mà sau khi Nhị Thiếu trở về, mỗi ngày đều không có ở nhà, mà chạy ra bên ngoài. Nếu là tình cảm đơn thuần, thì giải thích làm sao đây? Hắn trước kia cũng từng nghĩ làm cho hai đứa tách ra, nhưng nhìn đến việc bình thường Đồng Đồng cùng Nhị Thiếu giận dỗi nhau, vài ngày không nói lời nào, Đồng Đồng có thể không ăn không uống rơi nước mắt, nếu tách ra dễ dàng như vậy, hắn lại có thể để sự việc kéo dài tới hiện tại mà không nói cùng mẹ Tử sao?
"Ba, con xin người, để cho con đi tìm Nhị Thiếu đi".
Tử Đồng khóc cầu xin, nàng rất lo lắng Nhị Thiếu, tính tình Nhị Thiếu như vậy, bình thường nhìn cái gì đều thản nhiên lơ đễnh, nhưng lúc kiên cường lên thì không ai có thể ngăn cản được.
Ba Tử thở dài, không nói chuyện, đứng dậy đi vào phòng bếp.
"Con đói bụng rồi, để ba đi nấu cơm".
Tử Đồng thông minh như thế, sao có thể không biết ý tứ của ba Tử, ba Tử chân trước vừa đi, nàng lập tức từ sô pha đứng lên, cơ hồ là chạy ra khỏi nhà.
Nhị Thiếu, Đồng Đồng đến tìm cậu đây, cậu không thể xảy ra chuyện gì, nhất định không thể!