Chương 38: Quán Bar (1)

Vội vàng chạy đến nhà Nhị Thiếu, Tử Đồng chỉ đem theo điện thoại di động, lo lắng gọi điện thoại cho Nhị Thiếu, đáp lại nàng âm thanh tắt máy lạnh như băng, lau nước mắt trên mặt, Tử Đồng cắn môi chạy đến trường học.

Không có người……

Ký túc xá không có người, sân thể dục không có người, chỗ nào cũng không có Nhị Thiếu……

Nói bậy, Nhị Thiếu nhất định sẽ không đi ……

Công viên?

Tử Đồng chạy đến công viên hai người thường xuyên đi, nhìn chung quanh, trên mặt đã đầy mồ hôi, làn da trắng nõn phiếm hồng, thở phì phò mệt nhọc.

Sắc trời đã không còn sớm, Nhị Thiếu rốt cuộc đi đâu đây?

Tử Đồng nghĩ muốn khóc, bất lực nhìn chung quanh, ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy thân mình, yên lặng rơi lệ.

Nhị Thiếu……Cậu đi đâu vậy ? Không cần Đồng Đồng nữa sao?

Ngồi không biết bao lâu, Tử Đồng cảm giác chân mình tê dại, tựa như không có tri giác, mà nàng như cũ không muốn đứng lên, bất lực ôm lấy chính mình, yên lặng rơi lệ.

Giờ phút này, nàng rất yếu ớt, bởi vì sợ hãi mất đi nàng……

"Aiz……".

Không biết bao lâu, bên tai truyền đến âm thanh thở dài sâu kín, Tử Đồng nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy Tiểu Nặc cầm một cái bánh rán trái cây đứng trước mặt nàng.

"Đồng Đồng……".

Tiểu Nặc ăn bánh mơ hồ nói không rõ, nàng vốn dĩ cũng khổ sở thay hai người, nhưng khi nàng đi vào công viên nhìn thấy Tử Đồng co cụm ngồi ở kia khóc, đầu tóc rồi bời không khác gì ma nữ là nàng muốn cười, được rồi, nàng biết làm điều này cần suy nghĩ.

Tử Đồng trắng mắt liếc nàng một cái, không để ý nàng, tiếp tục khóc.

"…… Làm sao vậy?".

Tiểu Nặc hai ba miếng giải quyết xong bánh rán trái cây, vươn tay muốn kéo Tử Đồng dậy. Tử Đồng khóc đến phiền lòng, vừa thấy Tiểu Nặc còn có tâm tình ăn bánh, tính tình vốn có lập tức bộc phát, đẩy tay Tiểu nặc ra, ồn ào:

"Đừng đυ.ng vào tớ".

Thân thể Tiểu Nặc nhỏ bé làm sao chịu được sức mạnh của Đồng Đồng, mông lập tức chạm đất, bánh rán trái cây vừa ăn thiếu chút nữa phun ra.

"Cậu!".

Tiểu Nặc lập tức đứng lên, tức giận nhìn Đồng Đồng.

"Không có Nhị Thiếu, cậu còn có tâm tình ăn uống?".

Hai mắt Tử Đồng bốc hỏa, giống như là Tiểu nặc là thủ phạm làm Nhị Thiếu mất tích.

"Biến, nàng không chết được, cậu gấp cái gì?".

Tiểu Nặc vỗ vỗ đất dính trên mông không hề để ý nói, Tử Đồng vừa nghe lời này lập tức nổi giận, lập tức phản ứng lại, không nháy mắt nhìn Tiểu Nặc, ánh mắt hơi nheo lại.

"Ách……".

Tiểu Nặc có chút chịu không nổi, Đồng Đồng sau khi lớn lên là như vậy, tuy rằng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt hết sức hàm súc, sẽ không giống như trước đây động một cái là đánh người, nhưng cái khí thế áp bách người khác này lại là càng ngày càng tăng, thật không biết Nhị Thiếu làm sao có thể nhịn được tới bây giờ.

"Tiểu Nặc -".

Tử Đồng sâu kín kêu tên của nàng, nàng rất hiểu Tiểu Nặc, nếu thực sự gặp chuyện không may thì khẳng định Tiểu nặc sẽ không thản nhiên như vậy, lá gan nàng so với gan chuột còn nhỏ hơn, nàng bình tĩnh đến tìm mình, khẳng định là biết tin tức của Nhị Thiếu, nhất định biết!

"Làm gì thế?".

Tiểu Nặc không vui, dựa vào cái gì phải nói cho cậu biết? Vừa rồi còn xô đẩy tớ mà.

Đồng Đồng thở dài, cũng không nói, mím môi nhìn Tiểu Nặc, ánh mắt điềm đạm đáng yêu, trong mắt mang theo nước mắt.

"…… Được rồi.".

Tiểu Nặc chịu không nổi Tử Đồng như vậy, thở dài, nói:

"Tớ mang cậu đi tìm Nhị Thiếu".

"Cậu thật sự biết nàng ở đâu?".

Tử Đồng kích động nhảy dựng, gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Nặc.

"Uhm, đương nhiên biết, nhưng cậu phải đồng ý với tớ, không được mắng nàng……".

Tiểu Nặc do dự nhìn Tử Đồng, nàng trước kia đã đồng ý với Nhị Thiếu sẽ không nói cho Đồng Đồng biết, nhưng dù sao đây cũng thời kì quan trọng, nếu Nhị Thiếu thấy Đồng Đồng chật vật như vậy nhất định cũng sẽ khổ sở …… Nhưng là……

"Cậu có ý gì?!".

Tử Đồng lập tức sốt ruột , Nhị Thiếu làm sao vậy? Còn sợ nàng nói?

"Uhm……".

Tiểu Nặc chậm chạp nói.

"Nàng ở quán bar làm thêm, bình thường ngày nghỉ hoặc khi có thời gian thì đi làm, vẫn không cho tớ nói cho cậu, sợ sau khi cậu biết sẽ mắng nàng, tớ nghĩ hiện tại nàng hẳn là ở chỗ đó, dù sao cũng không có nơi để đi".

Tiểu Nặc vừa nói xong, mặt Đồng Đồng lập tức thay đổi, mặt không có chút máu, cắn môi, gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Nặc. Nhị Thiếu…… Nhị Thiếu ở quán bar làm công, còn không cho Tiểu Nặc nói cho nàng……

"Sao, cậu làm sao vậy?".

Tiểu Nặc bị bộ dạng của Tử Đồng dọa, hai mắt Tử Đồng lại đỏ, hít hít cái mũi, nhịn nước mắt xuống.

"Nàng làm bao lâu rồi?".

"Một năm.".

Tiểu Nặc nghĩ nghĩ trả lời, có chút kỳ quái nhìn Tử Đồng, có vấn đề gì sao? Thời gian thì có liên quan gì?

"Vì cái gì lại làm như vậy?".

Tử Đồng thanh âm nhỏ dần, mang theo tiếng khóc nức nở. Tiểu Nặc sợ run một chút, theo bản năng trả lời:

"Haiz, hẳn là muốn rèn luyện đi".

"Nàng làm như vậy là không thương bản thân mình".

"Ách, làm vào ban đêm, ban ngày không có việc gì làm".

Tiểu Nặc càng nói càng kỳ quái, nhân viên pha chế rượu đương nhiên là phải làm việc vào buổi tối rồi, sau đó về nhà nghỉ ngơi lấy lại sức cũng không thành vấn đề, cũng không phải làm thường xuyên, lúc trước Nhị Thiếu không cho Tiểu Nặc nói với Đồng Đồng là sợ nàng muốn theo đi quán bar, uống rượu. Ai biết nàng lại phản ứng lớn như vậy?

Tử Đồng nước mắt lại chảy xuống, nàng cảm giác tâm mình đều bị vét sạch, Nhị Thiếu, nàng lại…… lại……

"Nàng một đêm được bao nhiêu tiền?".

"…… Cậu nói cái gì???!!!".

Tiểu Nặc phản ứng lại, vẻ mặt hồng rực nhìn Tử Đồng. Con nhỏ này! Nàng nghĩ cái quái gì thế, khóc! Khóc cái gì! Lại, lại nghĩ Nhị Thiếu đi tiếp khách, làm tiểu thư, mệt cho nàng đã nghĩ.

"Nàng là nhân viên pha chế rượu!".

Tiểu Nặc tức giận gào đến gân xanh trên cổ nổi lên, Tử Đồng sợ run một chút, lau nước mắt trên mặt, không tin tưởng nhìn Tiểu Nặc. Nàng cùng Nhị Thiếu lâu như vậy, chưa bao giờ biết nàng biết pha chế rượu, không có khả năng.

"Ai nha, cậu muốn tin hay không, tớ dẫn cậu đi!".

Tiểu Nặc nhìn bộ dáng Tử Đồng ngốc lăng cũng lười quan tâm nàng, giữ chặt tay nàng đi đến quán bar, thật tốt, cũng không xa lắm, Tiểu Nặc hiện tại càng ngày càng bội phục năng lực tưởng tượng của Đồng Đồng , có lẽ…… Cái này gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn? Nhưng sao nàng lại không tưởng tượng về những điều tốt?

Quán bar cách công viên không xa, quy mô cũng không phải rất lớn, Tiểu Nặc đẩy cửa vào liền bị âm nhạc đánh úp lại, ngọn đèn chói mắt làm cho Tử Đồng nhăn mày lại, tính đứng lên, đây là lần đầu tiên nàng đến quán bar, có chút không quen. Nhưng Tiểu Nặc đã tập mãi thành thói quen, lôi kéo Tử Đồng đi đến chỗ quầy bar, đến nơi, nàng nâng tay lên, hưng phấn chỉ:

"Đồng Đồng, nhìn, chỗ kia!".

Tử Đồng theo tầm tay Tiểu Nặc nhìn qua, nhất thời giật mình.

Dưới ngọn đèn mờ ảo, người nàng nhớ thương cả ngày vẫn tốt đúng ở nơi đó. Mái tóc màu nâu như bị sương sớm làm ướt nhẹp, áo sơ mi tinh xảo màu trắng được phản chiếu dưới mặt bàn sáng bóng, khuôn mặt không chút thay đổi như bình thường, nhưng bình rượu trong tay lại hấp dẫn ánh mắt mọi người. Ngón tay mảnh khảnh chuyển động nhanh chóng, bình rượu ở trong không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng, thỉnh thoảng lạnh lùng nhắm mắt lại tiếp tục chuyển động bình rượu, khiến cho mọi người vang lên từng từng tiếng thét chói tai, chỉ là người nọ dường như có chút không yên lòng, cảm xúc không tốt lắm, một ly rượu được pha chế xong, nàng mở mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tử Đồng ở đối diện, mặt cứng đờ, nhanh chóng quay đầu, mắt đầy lửa giận nhìn Tiểu Nặc.