"Đúng hay không đúng, cậu so với chúng tớ không phải rõ ràng hơn sao?".
Tiểu Nặc ôm bụng cười vui vẻ, Da Da cũng cười xấu xa, Nhị Thiếu xấu hổ nhìn Tử Đồng, Tử Đồng đối với nàng nhẹ nhàng cười, sờ sờ đầu Nhị Thiếu.
"Ngoan, có cái gì về nhà nói sau".
Nhị Thiếu vẻ mặt hắc tuyến nhìn Tử Đồng, Tử Đồng không quan tâm nàng, nhíu mày, chỉ vào đống tôm bên cạnh.
"Tiếp tục ăn thôi".
Nhị Thiếu mím môi không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục bóc vỏ tôm, Tiểu Nặc cùng Da Da bên cạnh ngồi dò xét hai người một lát, lắc đầu, cảm thán, cuối cùng cũng được biết cái gì là S và M!
(S: người thích hành hạ, ngược đãi người khác – M: người cam chịu hành hạ, ngược đãi)Ở biển Bắc Mang vài ngày, học sinh hai lớp đều đã vui chơi rất vui vẻ, mà lớp trưởng lớp số một Viên Nhiên đối với Tử Đồng cũng đã chết tâm, ngược lại là chúc phúc cho hai người họ. Nàng hiểu được, giữa Nhị Thiếu cùng Tử Đồng ai cũng không thể chen vào.
Trở về trường học, áp lực học tập bắt đầu lớn hơn, vào năm thứ hai của cấp 3, năm ấy khoa nghệ thuật phân lớp, Tử Đồng vẫn rầu rĩ không vui. Thời điểm ăn cơm trưa, Nhị Thiếu lấy cơm cho Tử Đồng xong, nhìn nàng.
"Làm sao vậy?".
Tử Đồng không nói lời nào, chỉ lắc đầu.
"Haiz, nàng biết mình không thể cùng với cậu được phân vào một lớp cho nên khổ sở thôi".
Tiểu Nặc bên cạnh thuận miệng nói xong, lúc này Tử Đồng càng buồn hơn, tuy rằng tài năng nghệ thuật của Nhị Thiếu rất tốt, nhưng theo tổng thể mà nói vẫn thành tích học tập chính khóa vẫn tốt hơn, tuy nàng hy vọng hai người được học chung lớp, nhưng không thể vì vậy mà làm trễ nãi tương lai Nhị Thiếu, lớn rồi, không thể tùy hứng giống như trước đây được.
Nhị Thiếu nhíu nhíu mày, không nói chuyện, cúi đầu đem khay cơm thịt nướng đưa cho Tử Đồng.
"Ăn đi, đừng nghĩ nữa".
"Um……".
Tử Đồng là như vậy, bình thường rất bá đạo, nhưng thời điểm cùng Nhị Thiếu tách ra lại khá nhu thuận làm cho người ta đau lòng. Tiểu Nặc nhìn nhìn Nhị Thiếu, nheo ánh mắt lại nở nụ cười.
Hai người này, không có khả năng tách nhau ra nữa nhỉ?
Quả nhiên, tan học, đọc danh sách học sinh chia lớp, Tử Đồng thấy tên Nhị Thiếu, lớp số một chuyên văn, vẫn cùng nàng chung một lớp, sửng sốt nửa ngày, liền cầm túi sách lên xông ra ngoài.
Trên sân thể dục, Nhị Thiếu ngồi trên cỏ xanh tươi mát, yên lặng nhìn trời.
Nàng muốn cùng Tử Đồng ở một chỗ, vĩnh viễn ở cùng một chỗ, tương lai cái gì, danh lợi cái gì, đối với nàng mà nói cũng không quan trọng, nàng muốn tình yêu này, muốn bảo vệ tốt cho Đồng Đồng.
"Nhị Thiếu!".
Không biết khi nào thì Đồng Đồng đã đứng ở phía sau, thở phì phò nhìn nàng.
"Vì sao không báo danh vào khoa nghệ thuật, cậu điên rồi?".
Tử Đồng cực kỳ tức giận, nàng không muốn Nhị Thiếu vì nàng mà chậm trễ cả đời. Dù sao, điểm thi vào trường đại học hay cao đẳng đối với các nàng mà nói vẫn rất quan trọng, vất vả đến trường, mười hai năm gian khổ học tập, lời này nói chưa sai bao giờ.
"Ngồi xuống, lau mồ hôi".
Nhị Thiếu vỗ vỗ bên cạnh, cười nói, vẫn là bộ dáng mây gió thoảng qua, giống như chưa có chuyện gì phát sinh.
"Cậu đứng lên cho tớ!".
Thấy nàng như vậy, Tử Đồng nổi giận, vươn tay túm hai tay của nàng dùng sức kéo Nhị Thiếu đứng lên, Nhị Thiếu cúi đầu, bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt giận dữ của cô gái nhỏ.
"Vì sao lại báo danh vào khoa văn?".
Thanh âm Tử Đồng có chút hổn hển, Nhị Thiếu lấy tay lau cái trán đầy mồ hôi cho nàng, lại bị Đồng Đồng rất nhanh né tránh .
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Nhị Thiếu nói nhỏ.
"Muốn cùng cậu ở cùng một chỗ".
Đây là lời nói trong lòng, ở trước mặt Tử Đồng nàng từ trước đến giờ không giấu diếm, nói dối có thiện ý cái gì đó, nàng cùng Đồng Đồng không cần.
"Cậu muốn tớ tự trách bản thân mình sao?".
Tử Đồng ồn ào, ánh mắt dần đỏ lên. Vẫn là con nít sao? Sao lại hành động theo cảm tình như vậy?
"Cậu đừng vội".
Nhị Thiếu có chút đau lòng, Tử Đồng làm việc quá nhanh chóng, nàng có thể không vội sao? Người này sau khi tan học liền nộp danh sách lên rồi, nàng có thể không sốt ruột sao?
"Đồng Đồng, cậu không tin tớ sao?".
"Cái gì?".
Tử Đồng sợ run một chút, không rõ vì cái gì mà nàng nói như vậy.
Nhị Thiếu cười cười.
"Khoa nghệ thuật với tớ mà nói đều như nhau".
"……".
Tử Đồng không nói gì nhìn người trước mắt tràn đầy tự tin, cứ như vậy? Khoa nghệ thuật như nhau? Nhị Thiếu cậu còn có thể điên cuồng hơn nữa sao? Tuy rằng đây là lời nói thật…… Nhưng nói chung là hai khoa đâu có liên quan đến nhau?
"Đồng Đồng".
Nhị Thiếu nhìn nàng mở miệng , muốn nói một điều vẫn nghẹn ở trong lòng, sau khi về nước đã muốn nói với Tử Đồng, nhưng vẫn không biết mở miệng như thế nào. Hiện tại, thời điểm đã đến, nàng không muốn cô gái của mình tự trách hay áy náy.
"Đại học có trăm ngàn trường, năm thứ nhất thi không đậu thì sang năm thứ hai thi, không đậu thì sang năm thứ ba thi tiếp, nhưng -".
Nhị Thiếu dừng một chút, vươn tay đặt trên thắt lưng Tử Đồng.
"Người yêu, vĩnh viễn chỉ có một. Mà Đồng Đồng, cậu là duy nhất của tớ, không thể lại mất đi, một phút một giây cũng không thể".
Đúng vậy, nàng không thể lại mất đi Tử Đồng, ở nước ngoài vài năm, chịu đủ khổ sở tương tư, Nhị Thiếu đã biết, nàng không thể không có Tử Đồng, nàng giống như việc hít thở không khí vậy, không có không được.
"Nhị Thiếu……".
Đôi mắt Tử Đồng có chút hồng, ngày thường tuy rằng Nhị Thiếu cũng nói một ít lời ngon tiếng ngọt, nhưng chuyện trịnh trọng nói lời hứa hẹn như vầy chưa bao giờ có, lời nói này chạm đến tâm khảm của nàng, vốn muốn chất vấn nhưng bây giờ lại nói không nên lời, đúng vậy, người trước mắt này không muốn hai người tiếp tục chia cách, nàng làm sao bây giờ.
"Đồng Đồng, tớ hỏi cậu, cậu thật sự muốn để tớ học khoa nghệ thuật sao?".
Nhị Thiếu nghiêm túc nhìn Tử Đồng, không biết vì cái gì, nhìn đến bộ dáng thẹn thùng này của Tử Đồng nàng có chút tưởng niệm.
"Không phải……".
Tử Đồng cắn môi trả lời, vẫn không chịu ngẩng đầu nhìn Nhị Thiếu, nước mắt một giọt lại một giọt rớt xuống. Không biết vì cái gì, nghĩ đến việc mình cùng Nhị Thiếu sẽ tách ra, trong lòng liền khó chịu, lại nghĩ đến Nhị Thiếu vì nàng mà làm nhiều việc như vậy, trong lòng cảm giác có lỗi với nàng.
"A……".
Nhị Thiếu nhẹ nhàng cười, cúi đầu hôn hôn hai má Tử Đồng.
"Tốt lắm, lớn như vậy rồi, đừng khóc".
"Đều tại cậu……".
Tử Đồng kéo góc áo Nhị Thiếu, xoa xoa nước mắt nước mũi.
Nhị Thiếu nhìn áo sơ mi mới của mình, không nói gì, nhưng nhìn đến ánh mắt và cái mũi hồng hồng của Tử Đồng lại nhịn cười không được, nhìn nhìn chung quanh, thấy không có ai nhìn hướng hai người đứng bên này, cúi đầu, hôn trán Tử Đồng như chuồn chuồn lướt nước, Tử Đồng Nhanh chóng ngẩng đầu, đỏ mặt nhìn Nhị Thiếu.
"Đi thôi".
"Uhm".
Tử Đồng cũng không được tự nhiên, đành chịu để Nhị Thiếu nắm tay nàng đi ra ngoài, mới vừa đi ra sân tập luyện, liền thấy Tiểu Nặc cùng Da Da, Nhị Thiếu cùng Tử Đồng cười muốn đi chào hỏi, nhưng nhìn đến biểu tình trên mặt hai người, ngây ngẩn cả người.
Đây là biểu tình gì, quá sợ hãi ư?
Đang buồn bực, một âm thanh quen thuộc từ từ bay tới bên tai, làm cho Nhị Thiếu cùng Tử Đồng cương cứng ngay tại chỗ.
"Hai người các con lại đây".
Thanh âm kia không phải của ai khác, đúng là mẹ Tử, mà vẻ mặt của mẹ Hồng cũng xanh mét đứng bên người nàng, không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người.