Từng đợt gió mát, nhẹ nhàng vỗ về tóc Nhị Thiếu, Tử Đồng đứng tại chỗ, có chút ngẩn ngơ nhìn Nhị Thiếu.
Hai năm không thấy, Nhị Thiếu thay đổi rất nhiều. Dáng người gầy yếu tinh tế không nói, trong mắt là ánh sáng chói lọi Tử Đồng chưa bao giờ gặp qua, trên người mặc áo sơ mi màu lam nhạt được Tử Đồng yêu thích nhất,tay áo được xắn lên, đứng dưới ánh mặt trời, bình tĩnh nhìn nàng, lóa mắt đến như vậy.
Tử Đồng si ngốc nhìn Nhị Thiếu, như có chút không xác định, chậm rãi nâng tay lên đặt trên mũi Nhị Thiếu, muốn cảm nhận nàng thật đã trở lại.
Động tác hơi bướng bỉnh làm Nhị Thiếu thoải mái cười thành tiếng, không nhìn đến Tiểu Nặc cùng Da Da bên cạnh hai mắt đẫm lệ kêu gọi, vươn tay, ôm Tử Đồng vào long thật chặt.
"Đồng Đồng, là tớ, Nhị Thiếu, đã trở lại.".
Tử Đồng không nói chuyện, nhanh chóng nắm chặt áo sơ mi Nhị Thiếu, gắt gao cắn môi dưới, thân mình ẩn nhẫn có chút run run. Không rơi lệ, hai năm chờ đợi, đủ để nàng học xong kiên cường, không hề như trước đây động một cái liền khóc nhè làm cho Nhị Thiếu luôn phải dỗ dành. Hai năm tịch mịch, ủy khuất cùng mờ mịt, lúc này đây trong lòng ngực quen thuộc đắc ý phóng thích, Tử Đồng gắt gao ôm Nhị Thiếu, chóp mũi tham lam hưởng thụ hương vị quen thuộc, cái ôm ấp của Nhị Thiếu vẫn ấm áp như trước, cùng cái ôm non nớt hai năm trước ở sân thể dục rất giống nhau, chân thành tin cậy, làm Tử Đồng an tâm.
Cảm nhận được người trong lòng run run, Nhị Thiếu nhẹ nhàng cười, vỗ sau lưng Tử Đồng, trấn an.
"Đồng Đồng, đừng khóc, cậu là lớp trưởng đại nhân đó".
Một câu làm cho linh hồn Tử Đồng trở về vị trí cũ, nâng tay lau khóe mắt, có chút quẫn bách rời đi cái ôm của Nhị Thiếu, nhìn chung quanh, thấy mọi người đều kinh ngạc nhìn hai người, mặt lập tức đỏ lên.
Giữ chặt tay Nhị Thiếu, Tử Đồng gắt gao cầm, quay đầu, nói ra câu đầu tiên sau hai năm xa cách.
"Thiếu, cậu không rời đi nữa".
"Được".
Đón gió, Nhị Thiếu nhìn Tử Đồng thản nhiên cười, ánh mắt không rời nàng. Nàng quan sát, biến hóa của Tử Đồng có chút lớn, bóng dáng không có việc gì thì khóc nháo khóc nháo trước đây dường như đã biến mất, mặt mày ẩn ẩn tự tin, ngay cả khuôn mặt cũng có vẻ sáng sủa hơn.
Dù như thế nào, Tử Đồng vĩnh viễn đều cùng một người trong lòng Hồng Nhị Thiếu nàng.
Da Da cùng Tiểu Nặc một bên giơ bao đen trong tay xem thiếu chút nữa lấy lau nước mắt, hai năm, hai người chính mắt chứng kiến Tử Đồng trưởng thành, nay Nhị Thiếu nàng đau khổ chờ đợi cuối cùng đã trở lại, xem như công đức viên mãn.
Lau nước mắt, Tiểu Nặc nói nhỏ.
"Cậu nói vì sao các nàng chói mắt như vậy, sao mà giống như phim thần tượng, tớ tác động vào cũng không tan ra? Về sau làm sao tớ tìm đối tượng đây?".
Da Da đồng tình nhìn Tiểu Nặc, vỗ vỗ vai của nàng, cổ vũ.
"Không có việc gì, rau má cùng đậu xanh tốt cho mắt, cậu nhất định sẽ tìm được người kia".
***
Nhị Thiếu trở về vừa lúc năm học mới của cấp ba bắt đầu, được phụ huynh các nhà cho phép, bốn anh em kết bái chuẩn bị đi KTV điên cuồng hát cả đêm, đương nhiên phải giải quyết vấn đề cái bụng trước.
Da Da muốn đi ăn cơm Trung, mà Tử Đồng không vui, nói Nhị Thiếu vừa trở về khẩu vị chưa kịp điều chỉnh, muốn đi ăn KFC, Tử Đồng nói ăn KFC thì KFC đi, nàng muốn mua món ăn tích điểm, mục đích là quay số trúng thưởng món đồ chơi nho nhỏ, Da Da cùng Tiểu Nặc đương nhiên không nói gì, Nhị Thiếu thì nhìn Tử Đồng cười, ánh mắt sủng nịch.
Tìm vị trí ngồi cạnh cửa sổ, mấy người vừa nói vừa cười ngồi xuống, ăn khoai tây chiên, Nhị Thiếu kể một ít chuyện gặp ở nước ngoài cho ba người, ba người nghe chuyện say sưa, Đồng Đồng ăn khoai tây chiên có chút phiền, thuận tay đem bịch khoai của mình đưa cho Nhị Thiếu.
Hai năm không thấy, hai người không có chút cảm giác xa lạ, Nhị Thiếu bộ dáng già dặn, đem khoai tây chiên chấm sốt cà chua, một miếng rồi một miếng đút cho Tử Đồng ăn, Tử Đồng híp mắt dựa vào bả vai Nhị Thiếu, không quản ánh mắt khinh bỉ của Tiểu Nặc và Da Da khinh, vẻ mặt hưởng thụ.
Aiz, Nhị Thiếu cuối cùng đã trở lại, cuộc sống Lão Phật Gia cuối cùng đã trở lại!
Ăn cơm chiều xong, mấy người chậm rãi đi đến KTV, nhân viên phục vụ nhìn chằm chằm mấy người, đặc biệt nhìn Tiểu nặc ở phía sau Nhị Thiếu, nghi hoặc hỏi.
"Xin hỏi, các em đã đủ tuổi sao?".
Nhị Thiếu do dự một chút, không nói chuyện, nhân viên phục vụ càng thêm nghi ngờ, Tử Đồng tiến lên một bước, hai tay chống nạnh, nâng ngực nhìn nàng.
"Chị nói đủ tuổi sao?".
=-=!
Nhân viên phục vụ xấu hổ nhìn ngực Tử Đồng, cúi đầu suy nghĩ không nói chuyện, nhìn Da Da đã cao đến một mét bảy mươi tám, cuối cùng thông qua, cho đi.
Đứng trong thang máy, Nhị Thiếu, Tiểu Nặc, Da Da đối với hành vi hung ác vừa rồi của Tử Đồng tỏ vẻ mãnh liệt oán giận, Tử Đồng căn bản không để ý các nàng, nhìn mặt gương bên trong thang máy chỉnh chỉnh lại tóc tai, xoay người, nhìn ngực Nhị Thiếu cùng Tiểu Nặc có xu hướng phẳng như sân bay nhẹ nhàng hừ một cái, hai người nháy mắt câm lặng.
Tử Đồng lại xoay người nhìn Da Da, Da Da cả kinh, hai tay lập tức che ngực.
"Xem bộ dáng cậu như tiểu thụ".
Ba người bị khinh bỉ tập thể yên lặng đi theo Tử Đồng ra khỏi thang máy, tìm được phòng hát, đồng loạt chui vào, Da Da giành chạy đến trước máy chọn bài hát.
Tiểu Nặc đi theo người phục vụ lấy một bình nước ngọt lớn được ướp lạnh đem vào, vẻ mặt hưng phấn, bốn người lâu rồi chưa được tụ họp cùng nhau, hôm nay nhất định phải tận hứng. Tử Đồng như cũ giống trước đây luôn dán lấy Nhị Thiếu, Nhị Thiếu ngồi Đồng Đồng liền kéo tay nàng, ngồi trên đùi Nhị Thiếu, không nghe giọng hát như quỷ gào của Da Da, nâng đầu, cười nhìn Nhị Thiếu.
Trong bóng đêm, ánh mắt Tử Đồng giống như hai viên bảo thạch sáng lên rực rỡ, trong ánh mắt kia ẩn chứa thâm ý khiến Nhị Thiếu không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn nàng.
Tử Đồng nhìn bộ dáng Nhị Thiếu xấu hổ nhẹ nhàng cười, tay hơi lạnh chậm rãi nâng lên, dừng trên xương quai xanh của Nhị Thiếu, nhận thấy thân mình nàng khẽ run lên, trên mặt ý cười càng đậm.
"Thiếu, hai năm này, có nhớ tớ hay không?".
Thanh âm mang theo hương vị mê hoặc, chỗ xương quai xanh bị Tử Đồng vuốt ve bắt đầu có cảm giác nóng bỏng, Nhị Thiếu hít sâu một hơi, trong lòng ẩn ẩn phát giác Đồng Đồng thay đổi, nhưng rốt cuộc thay đổi như thế nào nàng cũng nói không rõ. Nhị Thiếu cúi đầu nhìn Tử Đồng, chỉ thấy nàng mỉm cười, bộ dáng cô gái nhỏ ngây thơ đáng yêu hoàn toàn không có, mà được thay thế bằng yêu nghiệt cười xấu xa nằm úp sấp trên người mình.
"Để tớ nghĩ……".
Nhị Thiếu nhỏ giọng nói xong, gương mặt không chịu thua kém đỏ lên.
"Nga?".
Tử Đồng nhìn bộ dáng Nhị Thiếu này làm tâm tư đùa giỡn nổi lên, tay đặt trên xương quai xanh của Nhị Thiếu chậm rãi vuốt ve. Kỳ thật trong lòng nàng cũng không có ý câu dẫn Nhị Thiếu, chỉ là thói quen từ bé, thời điểm đi nhà trẻ nàng còn từng dựa vào ngực Nhị Thiếu mà ngủ, hiện nay là ngồi lên chân, sao Nhị Thiếu lại thẹn thùng như vậy?
"Đồng Đồng!".
Thân mình Nhị Thiếu run lên, giữ chặt tay Tử Đồng đang chạy loạn trên người mình, giận dữ nhìn nàng.
"Sao cậu lại trở nên lưu manh như vậy?".
"Lưu manh cái gì, do cậu chột dạ đi?".
Khẽ cười một tiếng, Tử Đồng giãy khỏi tay Nhị Thiếu đang tay mình, đôi mắt đẹp híp lại, nhìn thẳng vào Nhị Thiếu đang đỏ mặt, tay đặt trên xương quai xanh của Nhị Thiếu từ từ trượt xuống phía ngực, đúng chỗ quả tim, cảm giác được tim Nhị Thiếu đập mạnh mẽ, nhẹ nhàng cười, lấy tay chỉ chỉ ngực Nhị Thiếu.
"Nhị Thiếu, cậu nói xem, nơi này đang suy nghĩ cái gì?".