Chương 15: Ghen

Các bạn nhỏ bận rộn suốt một học kỳ, dưới sự ân cần mong chờ của cha mẹ, một đám tay cầm cặp sách từ trường thi đi ra, đi tuốt đàng trước là Nhị Thiếu cùng Tử Đồng, hai người nắm tay, trên mặt đều mỉm cười. Mẹ Tử và mẹ Hồng chờ bên ngoài vừa thấy đều thở dài một hơi, nhìn hai đứa nó như vậy, chắc là không có vấn đề gì.

Quả nhiên, hai mẹ vừa hỏi, hai người đều trăm miệng một lời trả lời "Rất đơn giản"

Mẹ Tử cao hứng cơ hồ phát cuồng, có thể không cao hứng sao? Nguyên bản là một đứa mà ngay cả đề thi vào cấp hai bình thường đều làm không được, trải qua mấy tháng cố gắng, xem bộ dạng tự tin, không chừng thi vào trường cấp hai trọng điểm cũng không có vấn đề gì. Kết quả là, mẹ Tử làm một cái xoay người ba trăm sáu mươi độ, nhìn Tiểu Nhị Thiếu bày tỏ lời cảm tạ. Mẹ Hồng ở một bên cười ha ha nhìn không đáp lời, Nhị Thiếu như người lớn phất phất cánh tay, cười nhìn mẹ Tử.

"Không có việc gì đâu dì"

Mẹ Tử cảm động thiếu chút nữa chảy nước mắt, một đứa nhỏ lớn như vậy biết nói lời khách sáo này, tương lai về sau khẳng định không đếm được. Lại không biết trong lòng Tiểu Nhị Thiếu vốn không nghĩ như vậy, tốt lắm, mẹ Tử mụ kích động, lôi kéo Nhị Thiếu cùng mẹ Hồng, không chịu thả hai người về nhà, muốn kêu ba Hồng đến, hai gia đình thành một đi ra ngoài tụ họp, chúc mừng một phen.

Mẹ Hồng đương nhiên vui vẻ, từ nhà trẻ đến tiểu học năm thứ sáu Nhị Thiếu cùng Tử Đồng đều là bạn tốt, thật là có duyên phận a, hiện tại xem ra duyên phận của hai đứa không chừng còn có thể kéo dài đến cấp 2, về sau chính là bạn tốt cả đời, trong nhà tự nhiên cũng thuận theo. Mẹ Hồng vung tay lên đáp ứng, cầm lấy di động gọi cho ba Hồng một cú điện thoại, nói tình huống cụ thể, ba Hồng cười ha ha đáp ứng.

Không đợi đàn ông trong nhà, hai mẹ mang theo hai đứa nhóc tới trước quán ăn cách đó không xa, bởi vì Nhị Thiếu từ nhỏ không thích vị nhạt, và dưới sự cực lực giựt dây của Đồng Đồng, một bàn đồ ăn ngọt nàng yêu nhất được gọi lên. Mẹ Hồng đối với việc này có chút cảm khái, cười nhìn mẹ Tử.

"Ai, cô không biết, khẩu vị Nhị Thiếu nhà tôi, quả thực giống Đồng Đồng như đúc, lúc học tiểu học bắt đầu thích ăn ngọt, làm cơm trưa cho con bé đem theo phải có thịt cuộn"

Mẹ Tử nghe xong sửng sốt một chút, lập tức quay đầu hoài nghi nhìn Tử Đồng đang ăn khoai lang sợi vui quên mọi thứ xung quanh. Này – này, thịt cuộn của Nhị Thiếu không phải rơi vào miệng con gái mình chứ?

Mấy người vừa ăn vừa nói cười, không lâu sau ba Hồng cùng ba Tử mệt mỏi chạy lại đây, khác nhau là ba Tử còn đem cháu trai nhỏ của mình dẫn theo, hắn cười nhìn mọi người.

"Chào mọi người, đây là Tử Niên, cháu ngoại của tôi, hôm qua vừa tới, vừa nghe nói ăn cơm, nên tôi dắt theo lại đây, thật ngại"

"Ngại cái gì, mau vào đây"

Mẹ Hồng cười kéo tay Tử Niên qua, cúi đầu nhìn hắn.

"Ai ôi, đứa nhỏ này bộ dạng thực tuấn tú, về sau khẳng định là đứa nhỏ đẹp trai"

Tử Niên nghe được người khác khích lệ mình rất là vui vẻ, ngẩng đầu hướng mẹ Hồng cười, mẹ Hồng càng vui vẻ, vẫn muốn cùng bé trai Tử Niên đùa giỡn vui vẻ lôi kéo không rời tay. Người hai nhà ngồi cùng nhau vô cùng náo nhiệt, vừa nói vừa cười rất vui vẻ, nhưng thật ra Tử Niên cùng Tử Đồng giống nhau, nhìn một bàn ăn sẽ không ngẩng đầu, chỉ cắm cúi ăn trong bát của mình, thình lình, một âm thanh dịu dàng lại cực kỳ sạch sẽ nhẹ nhàng vang lên.

"Đồng Đồng, uống nước"

"Uhm, Thiếu, cậu ăn đi"

Tử Niên lúc này mới phát hiện bên người chị mình có một cô gái, vừa ngẩng đầu nhìn, đôi mắt nhỏ liền không chớp.

Thật đẹp!

Nhị Thiếu hôm nay mặc váy màu hồng nhạt, tóc mềm mại tóc được mẹ Hồng lưu loát cột lên, mang theo kẹp tóc nhỏ, đáng yêu nói không nên lời. Huống chi Tử Đồng ngồi bên người nàng há miệng rộng ăn này nọ, càng tăng thêm sự thanh tú rụt rè của nàng, Tử Niên trong lúc nhất thời không dời ánh mắt, thế nên khi mẹ Tử kêu hắn vài lần cũng không phản ứng. Nhóm người lớn có chút kỳ quái, nhìn theo ánh mắt hắn, cười vang.

Tử Niên ngượng ngùng, xoa đầu nhỏ đỏ mặt nhìn Nhị Thiếu. Mẹ Hồng gọi cái này là cái kiêu ngạo, nhìn xem, đứa nhỏ mình coi trọng lại coi trọng con gái nhà mình, trên mặt sáng lên!

"Niên Niên, con thích Nhị Thiếu?"

Mẹ Hồng cười hỏi, Tử Niên đỏ mặt thẹn thùng gật gật đầu, nguyên bản Nhị Thiếu đang gắp cá cho Tử Đồng thấy vậy, trên mặt lạnh lùng, buông đũa xuống, mặt không chút thay đổi nhìn Tử Niên.

"Ách, không phải"

Tử Niên bị khí thế của Nhị Thiếu trấn áp, mở miệng phản đối, mẹ Hồng cười sờ sờ đầu hắn.

"Đừng sợ, mẹ Hồng làm chủ cho con, nếu thích Nhị Thiếu nhà ta, về sau liền làm vợ cho con, mẹ Hồng thích con"

Mọi người lại cười, Tử Niên quẫn bách, Nhị Thiếu vẫn một câu chưa nói, cúi đầu tiếp tục gắp cá cho Tử Đồng. Nhưng thật ra Tử Đồng không vui,"Ba" một tiếng đem đũa ném lên trên bàn, dọa ba Hồng bên người run run.

"Bánh mật tảo tím, mi nói cái gì? Mi xem trọng ai? Coi trọng ai ?!!! Nói, mi nói cho ta! Lớn tiếng nói!"

Tử Đồng thình lình điên cuồng gào thét làm cho mọi người đều giật mình, đồng loạt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng. Tử Niên cắn cắn môi, nhìn nhìn Nhị Thiếu đáng yêu, biểu hiện một chút khí phách nam tửi, cương thân thể nhỏ nhắn nhìn Tử Đồng.

"Em thích Nhị Thiếu, thích nàng, đáng mừng không!"

"Mị là sắc lang, mi mới nhìn thấy nàng liền thích, đồ nam nhân xấu xa!".

Đồng Đồng vừa mở miệng, hai vị nam sĩ đã kết hôn ở đây bị thương nặng, mẹ Tử cùng mẹ Hồng cười run rẩy hết cả người, ngay cả Nhị Thiếu bên người cũng có chút buồn cười, mà Đồng Đồng thật sự tức giận, mặt đều đỏ, ngực từng đợt phập phồng, thân mình run run từng trận.

Tử Niên bị chị họ nói tính tình cũng nổi lên, gân cổ kêu.

"Em thích tóc Nhị Thiếu, so với của chị đẹp mắt hơn!"

Tử Đồng quay đầu nhìn thoáng qua Nhị Thiếu, thật tốt vừa lúc nàng híp mắt ở đàng kia cười, lại tức giận. Vì thế, chiêu thức lúc ở nhà trẻ đã gần vô dụng tái xuất giang hồ, nàng dùng sức nhéo hai má mềm mại của Nhị Thiếu, dùng sức lắc lư, Nhị Thiếu đau đến mức nước mắt đều nhanh chảy ra , một bên bốn vị phụ huynh đang kinh ngạc. Trước kia Tử Đồng hung ác là nghe giáo viên nói, nay chứng kiến trực tiếp, vài vị thật là có chút chịu không nổi, đặc biệt là mẹ Hồng, nhìn khuôn mặt con gái bị nhéo thành hồng, thật đau lòng.

Mẹ Tử cũng không nở nụ cười, mặt âm trầm nhìn Tử Đồng.

"Đồng Đồng, con làm gì thế, buông tay!".

Tử Đồng ủy khuất quay đầu nhìn mẹ Tử.

"Tử Niên thích nàng!".

Tử Niên ở một bên chen vào nói.

"Đương nhiên, em còn muốn cưới nàng!"

Nguyên bản không khí đang căng thẳng lại vì này câu nói này giải tỏa, mọi người cười, hoàn toàn xem nhẹ nhạc đệm vừa rồi, mắt Đồng Đồng ướŧ áŧ mở to nhìn mẹ Hồng xoa đầu Tử Niên, nói không nên lời. Trong long thật khó chịu, so với lần "Đã trưởng thành" trước, nghĩ đến bệnh nan y của mình còn khổ sở, nàng quay đầu nhìn tóc Nhị Thiếu được Tử Niên gọi là xinh đẹp, càng khó chịu hơn, vung đũa, hai tay vung lên, gào khóc, tư thế nước mũi nước mắt bay đầy trời hoàn toàn trấn áp phụ huynh hai nhà. Mọi người rối loạn lấy khan tay dỗ dành an ủi, tất cả đều bị Tử Đồng dùng chân đá đi, một bữa cơm tan rã trong không vui, thời điểm trước khi đi, ba Tử ôm Tử Đồng ngượng ngùng nhìn ba Hồng mẹ Hồng.

"Con bé có lẽ do áp lực cuộc thi quá lớn, tinh thần có điểm mất cân đối"

Mẹ Hồng cười cười, lôi kéo Tiểu Nhị Thiếu, Nhị Thiếu mở to hai mắt nhìn Tử Đồng còn khóc trong lòng ba Hồng, quay đầu nhìn về phía mẹ mình.

"Mẹ, con muốn đi với Đồng Đồng, có thể không?".

"Ân, đương nhiên"

Mẹ Hồng biết quan hệ hai đứa tốt, gật đầu đáp ứng. Tiểu Nhị Thiếu lĩnh thánh chỉ, cười chạy đến bên cạnh ba Tử muốn nhìn Tử Đồng, ai ngờ người ta quay khuôn mặt nhỏ nhắn đi, không cho nàng xem.

Mẹ Tử thở dài, tay trái lôi Tử Niên, tay phải kéo Nhị Thiếu cùng ba Tử ôm Tử Đồng cùng nhau đi về nhà, trên đường còn không ngừng than thở.

"Con bé làm sao vậy, tới bây giờ chưa thấy nó tùy hứng như vậy"

Ba Tử nhìn Tử Đồng trong lòng khóc đỏ ánh mắt, gật đầu.

"Haiz, hai đứa bé quan hệ tốt, sợ người khác tới cướp đi"

Mẹ Tử gật gật đầu, không nói thêm nữa. Tử Đồng dựa vào trong lòng ba ba, tiếp tục nức nở, nhìn cũng không nhìn Nhị Thiếu một cái, nàng chỉ biết, chỉ biết Nhị Thiếu không phải người tốt, nhà trẻ thì cùng Da Da yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, hiện tại lại ở trước mặt của nàng mặt cùng bánh mật tảo tím muốn làm quen, nàng không có cách nào khác!

Đến nhà, Tử Niên cũng biết mình đắc tội chị họ, không dám chọc người, nhìn Tiểu Nhị Thiếu liếc mắt một cái, chạy đến phòng cách vách phòng Tử Đồng nghịch máy tính. Mà Tử Đồng lại ở trên giường tiếp tục khóc, Nhị Thiếu bất đắc dĩ ngồi ở một bên nhìn nàng.

"Đồng Đồng, cậu khóc cái gì? Tớ lại không thích Tử Niên"

"Thật vậy chăng?".

Nghe xong lời này, Đồng Đồng rốt cục có phản ứng , quay đầu khàn khàn cổ họng hỏi.

Nhị Thiếu gật gật đầu, Tử Đồng dừng khóc, xoa mắt nhìn chằm chằm nàng.

"Nhị Thiếu, cậu không thể cùng người khác đi, cậu là của Đồng Đồng .".

"Ân"

Nhị Thiếu không cảm thấy Đồng Đồng nói có cái gì không đúng, gật gật đầu nhỏ, đến khi Nhị Thiếu đáp ứng Tử Đồng lúc này mới vui vẻ, vung tay nhỏ ngồi dậy, ôm ót Tiểu Nhị Thiếu mà hôn "mu oa~".

Nhị Thiếu cười ha ha nhìn nàng, Tử Đồng cầm tay Nhị Thiếu, nhìn kỹ nàng, dần dần, tầm mắt Đồng Đồng dừng tại mái tóc dài mềm mại của Nhị Thiếu, nàng cân nhắc một phen, nhìn Nhị Thiếu.

"Nhị Thiếu, hai ta chơi trò chơi đi.".

Nhị Thiếu sửng sốt một chút, không nghĩ tới nàng chuyển biến nhanh như vậy, thuận miệng nói.

"Tốt, chơi cái gì?".

Tử Đồng gật đầu.

"Ân, chơi trò hiệu cắt tóc, cậu đi đem cây kéo lại đây, tớ làm thợ cắt tóc, cậu làm khách hàng"

"Hả?".

Nhị Thiếu xoay người, kinh ngạc nhìn Tử Đồng, theo bản năng bưng kín đầu mình.