Chương 14: "Trưởng thành"

Nhị Thiếu trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm Tử Đồng, hỏi lại.

"Đồng Đồng, làm sao?"

Đồng Đồng tuy rằng da mặt đủ dày, nhưng cũng là con gái, thẹn thùng, lắc lắc đầu, đỏ mặt, nhỏ giọng lặp lại.

"Mông"

Lúc này, bạn học Nhị Thiếu nghe rõ, hai má đỏ bừng trải rộng, nàng cắn môi dưới, gặp tình huống này cũng không quên bảo trì phong độ, tao nhã vòng vo, nhìn mông Đồng Đồng, cẩn thận nhìn qua, mặt đỏ hoàn toàn .

Dù sao mẹ Hồng làm giảng viên cũng không phải làm chơi, bình thường hay nhắc với Nhị Thiếu về sinh lý nữ giới, Nhị Thiếu đối với phương diện này so với bạn nhỏ bình thường biết nhiều hơn một ít, nhìn xem váy nhỏ của Đồng Đồng giống như dính nướ© ŧıểυ, lập tức hiểu được sao lại thế này.

Xoay người, Nhị Thiếu an ủi sờ sờ đầu Đồng Đồng, an ủi.

"Đồng Đồng, không phải sợ, cậu không chết được"

Đồng Đồng vẻ mặt cầu xin nhìn Nhị Thiếu.

"Nhưng là có máu"

Nhị Thiếu gật gật đầu, nhìn nhìn chung quanh, tuy rằng đã qua thời gian tan học, nhưng xung quanh vẫn còn ít hoặc nhiều bạn học tụ tập, đã có vài cá nhân chỉ vào vảy nhỏ hồng hồng của Đồng Đồng mà nghị luận, trong đó có bạn học nam xấu xa, cái này thì Nhị Thiếu không vui rồi, nhíu mày nghĩ nghĩ, vươn tay, bắt đầu cởi nút áo sơ mi của mình.

Tử Đồng bị đả kích bất thình lình biến thành hoang mang lo sợ, căn sẽ không biết Nhị Thiếu đang làm cái gì, ngây ngốc nhìn nàng, thẳng đến một cái áorộng thùng thình mang theo một mùi hương bạc hà thơm ngát quoàng trên người, nàng lúc này mới hồi hồn, quay đầu nhìn Nhị Thiếu.

"Đồng Đồng không sợ, tớ đưa cậu về nhà, nha?"

"Uhm……".

Tử Đồng khϊếp sợ đáp, vươn tay nhỏ, cầm tay Nhị Thiếu, nghe lời đi theo phía sau nàng. Giờ này khắc này Nhị Thiếu ở trong mắt nàng quả thực chính là Quan Thế Âm Bồ Tátcứu khổ cứu nạn, Nhị Thiếu yêu sạch sẽ lại không chê mình bẩn, đem áo sơmi khoác cho mình, Tử Đồng nước mắt lưng tròng cảm kích nhìn chằm chằm tay Nhị Thiếu đang lôi kéo nàng ở phía trước, giờ khắc này toàn thânnhư được một loạicảm giác dịu dàng vây quanh. Chính nàng cũng nói không nên lời cảm giác này rốt cuộc là gì, có chút ngượng ngùng, có chút hạnh phúc, lại có chút an toàn.

Mẹ Tử bởi vì muốn giảm béo mà lôi kéo ba Tử ở trong tiểu khu lắc vòng, vừa nhìn thấy Nhị Thiếu trong truyền thuyếtmang theocon gái mình trở về, giật mình, cái vòng dừng lại ngay lập tức, cuống quít chạy tới.

"Mẹ ơi -".

Tử Đồng vừa nhìn thấy mẹliền bắt đầu gào khóc, chân nhỏ bước nhanh, ôm cổ của mẹ Tử không chịu buông ra. Mẹ Tử vẻ mặt kinh ngạc, thấycon gái mình khóc không ra tiếng, chỉ có thể xoay người nhìn Nhị Thiếu. Nhị Thiếu lễ phép đứng một bên, hướng về phía mẹ Tử lễ phép cười.

"Dì ơi, Đồng Đồng có khả năng là "Đã trưởng thành""

Mẹ Tử há to miệng, quay đầu nhìn con gái mình khóc thành mặt khỉ, vẻ mặt không thể tin, ngay cả ba Tử bên cạnh đang cầm cái vòng xoay eo lớn siêu cấp của mẹ Tử cũng ngây ngẩn cả người, tay run run, vòng xoay eo lại lần nữa trở về eo mẹ Tử, muốn ngốc nhiều bao nhiêu thì có nhiêu đó.

Kinh ngạc thì kinh ngạc, dù sao cũng là người lớn, năng lực thích ứng không phải nổ, mẹ Tử rất nhanh liền trấn định lại, đau lòng hôn Tử Đồng, ôm nàng hướng trong nhà đi, mà ba Tử thật ra rất có hứng thú đánh giá Nhị Thiếu, cười ha ha hỏi.

"Con chính là Nhị Thiếu màĐồng Đồng thường xuyên nói?".

Đối với loạiđến gần không có ý tốt này, Nhị Thiếuđều áp dụng nguyên tắc không thèm nhìn,nhưng dù sao cũng là ba của Đồng Đồng, nàng cũng không ngụy trang thành tủ lạnh, gật gật đầu có lệ, ánh mắt còn không quên nhìn chằm chằm bóng dáng Tử Đồng.

Ba Tử vừa thấy bộ dạng lạnh lẽo này lại hứng thú, hỏi tiếp.

"Nghe Đồng Đồng nói ba con mở trường dạy TaeKwonDo, võ thuật của con khẳng định cũng không kém, thế nào, cùng chúso vài chiêu xem?"

Bác gái bên cạnh nhìn bộ dáng Tiểu Nhị Thiếu không nhịn được mà cười thành tiếng, mà ba Tử lại là vẻ mặt xấu hổ xoa xoa đầu, một bộ dáng không nề hà, đáy lòng lại âm thầm cảm thán, nha đầu kia, cùng con gái mình thật liều mạng!

Nói thế nào Nhị Thiếu coi như là có công hộ giá, mẹ Tử luôn nhiệt tình sao có thể để nàng trở về như vậy, không chút do dự đem Nhị Thiếu mời vào nhà, tìm tất cả đồ ăn mà mình mua cho Đồng Đồng vơ vét đưa cho Nhị Thiếu, còn mình thì vỗ vỗ mông lôi kéo ba Tử đi lắc vòng tiếp.

Nhị Thiếu nhìn một đống đồ ăn ngon trong lòng sửng sốt một chút, lại xoay người nhìn cửa bị khóa, thở dài, đem này nọ trong lòng để xuống, đi vào phòng Đồng Đồng.

Phòng của Đồng Đồng thật nữ tính, đồ chơi gấu bông thật to cùng áo quần toàn bộ trong phòng, còn không khí thoang thoảng hương vị ngọt ngào, có lẽ là do đồ ăn vặt nàng giấu phát ra. Nhị Thiếu nhìn nhìn chung quanh, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi đến bên giường Tử Đồng, cúi đầu nhìn nàng.

Đồng Đồng nhắm mắt lại, có lẽ là do chấn kinh quá độ, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng, môi mím lại gắt gao, mày nhăn lại, nói không nên lời làm người trìu mến. Có thể là ngửi được mùi hương đặc trưng trên người Nhị Thiếu, chậm rãi mở mắt.

"Thiếu -".

"Uhm, tớ đây".

Nhị Thiếu gật gật đầu, cầm tay nhỏ đặt bên giường có chút hơi lạnh củaTử Đồng.

Tử Đồng mở to đôi mắt đầy sương mù mênh mông nhìn chằm chằm Nhị Thiếu, hai mắt đơn thuần ưu thương nói không nên lời, Nhị Thiếu nhìn thấy thật đau lòng.

"Đồng Đồng, còn đau không?".

Tử Đồng cắn cắn môi, lắc đầu.

"Cậu yên tâm đi, mẹ thay đồ cho tớ, máu đã muốn ngừng, sinh mệnh không có nguy hiểm"

-!!!

Nhị Thiếu vẻ mặt hắc tuyến nhìn Tử Đồng, mấp máy đôi môi, nói nhỏ.

"Vậy cậu khổ sở cái gì?".

Tử Đồng quay đầu, nhìn Nhị Thiếu, sắc mặt thoắt cái tái nhợt, do dự nửa ngày, nhìn ngoài cửa, chậm rãi mở miệng.

"Nhị Thiếu, từ nhỏ đến lớn, người Đồng Đồng tín nhiệm nhất chính là cậu".

Nhị Thiếu có chút kinh ngạc nhìn Tử Đồng, không rõ nàng vì cái gì nói như vậy, vẫn là thuận theo gật gật đầu, nắm tay nàng thật chặt.

Tử Đồng đồng dạng dùng sức nắm lại tay Nhị Thiếu, cắn cắn môi dưới, hỏi.

"Nhị Thiếu, cậu không cần dối tớ, nói cho tớ biết đi, không phải tớ mắc bệnh nan y chứ?".

Hả -!!!

Nhị Thiếu sợ tới mức thiếu chút nữa đặt mông xuống đất, ngơ ngác nhìn Tử Đồng.

"Cậu nói cái gì?"

Tử Đồng vừa thấy bộ dạng Nhị Thiếu si ngốc, vù một phát tin tưởng đáp án tự mình nghĩ ra, xốc chăn đệm lên, gào khóc.

"Tớ chỉ biết, kịch truyền hình đều nói như vậy. Nếu không phải như vậy, ba mẹ vì cái gì không cho điều trị? Cũng không để ý tớ mà trực tiếp đi xuống lắc vòng ? Không phải bệnh nan y thì là cái gì?".

"Không, không phải -".

"Phải, phải mà! Ô…. Ô…., Nhị Thiếu, Đồng Đồng không muốn chết, tớ còn chưa có người yêu, chưa có nụ hôn đầu tiên, chưa có đêm đầu tiên, chưa có hưởng thụ niềm vui thú của gia đình!".