Ngày đầu tiên đi tiểu học, Tử Đồng sáng sớm liền đứng lên để mẹ Tử hóa trang thành bộ dáng phiêu dật xinh đẹp, bộ đồ dạ len mới mua, áo màu lam nhạt, còn cố ý mua kèm mũ đội đầu xinh đẹp, Đồng Đồng nhìn gương nhỏ lắc lắc mông đặc biệt vui vẻ, càng xem gương càng thấy mình càng xinh đẹp, vừa lúc Đồng Đồng thấy tivi chiếu "Tân bạch nương tử truyền kỳ", nàng quay đầu đối hỏi mẹTử.
"Mẹ ơi, người nói con có phải là tiên nữ hạ phàm không?".
Mẹ Tử một bên xem một bên cười, đừng nói, Đồng Đồng đừng trước gương tạo cái loại tư thế bộ dáng thật đúng là cảnh đẹp ý vui, biểu hiện thẹn thùng, biểu hiện thục nữ, biểu hiện đại tỷ, đều được nàng biểu diễn giống y như đúc. Mẹ Tử nhìn trước mắt, cảm thấy đủ rồi, tính trẻ con muốn tranh luận cùng Đồng Đồng nổi lên.
"Đồng Đồng, tới đây mẹ làm cho một động tác rất xinh đẹp"
Đồng Đồng khác với các bạn nhỏ khác, căn bản là không biết thẹn thùng là gì, thoải mái nói làm là làm. Nàng liếc mắt nhìn mẹ Tử một cái, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn cười cười, lắc lắc mông nhỏ, dùng sức ưỡn ngực còn chưa phát dục, sau đó hai tay đặt trên mặt mình, híp hai mắt mê ly, đầu lưỡi hơi hơi liếʍ môi, làm trạng thái nửa che đậy. Mẹ Tử Bên cạnh thu thập này nọ hoàn toàn ngây dại, trực tiếp đem tất cả nhét vào trong bao.
"Mẹ, người xem, đây là dáng người mỹ nữ chữ S đang lưu hành, con hiện tại làm biểu tình tên là u rống!".
Ánh mắt mẹ Tử nhìn chằm chằm thân hình con gái nhỏ bé hoàn toàn không phát dục từ cao đến thấp, thở dài, lắc đầu.
"Đồng Đồng a, nhớ rõ mẹ từng nói qua, không văn hóa thực đáng sợ, cho nên phải học tập tốt. Không phải gọi u rống, mà là dụ hoặc"
Đồng Đồng phiết phiết cái miệng nhỏ nhắn, không vui .
"Mẹ, ai cho người kêu Đồng Đồng không am hiểu tư thế, đều là người sai.".
Mẹ Tử lắc đầu, theo lời nói Đồng Đồng.
"Tốt lắm, con làm một động tác thật am hiểu nào, làm xong hai ta đi tới trường"
Tử Đồng vừa nghe vui vẻ , liệt miệng rộng cười.
"Mẹ, người xem a!".
Nói xong, Đồng Đồng đưa tay đặt trên đùi mập mạp trắng nõn, hít sâu một hơi, nhìn Mẹ Tử hét lớn một tiếng, hai chân tách ra, một động tác giạng thẳng chân lưu manh vô địch.
Mẹ Tử xem xong thiếu chút nữa khóc, đeo cặp xách lên lưng Tử Đồng, lắc đầu.
"Đi mau, đi mau, đừng làm cho ngươi ba con thấy, lại hoài nghi gien của mẹ không trong sang mà có hương vị phong trần"
……
******************************************************************************Ngồi trong xe ba Hồng, tiểu Nhị Thiếu để một phần nhỏ của bàn tay ngay cửa sổ thỉnh thoảng tò mò rướn ra ngoài, ba Hồng cưng chiều nhìn.
"Thiếu, có phải con rất muốn gặp Đồng Đồng"
Ôm chặt bánh bích quy gấu nhỏ trong lòng, Nhị Thiếu gật gật đầu.
Thở dài một hơi, ba Hồng lắc đầu, có thể là do nguyên nhân không có thời gian ở bên Nhị Thiếu, đứa nhỏ này tính cách có phần trầm lặng hơn so với tuổi, mỗi lần mẹ Hồng đi nhà trẻ đón con bé, đều thấy Tiểu Nhị Thiếu một mình ngồi trong góc sáng sủa, khi thì ngửa đầu ngơ ngác nhìn trời xanh, khi thì tự thổi kèn ác-mô-ni-ca, ai cũng không để ý. Khó khăn lắm mới gặp được Đồng Đồng, tuy nói đứa bé Đồng Đồng kia không sai, nhưng là đánh con bé, tâm đau, mẹ Hồng bởi vì miệng Nhị Thiếu sưng đỏ, không ít lần thương tâm khổ sở.
Nghĩ nghĩ như vậy, xe rất nhanh chạy đến cổng trường tiểu học Lam Điền, dừng xe, vừa đem Nhị Thiếu ôm xuống xe, đùi đã bị người ôm lấy .
"Chú ơi -".
Ba Hồng cúi đầu thấy, nở nụ cười, chỉ thấy Tiểu Tử Đồng nâng khuôn mặt tươi cười lấy lòng nhìn hắn, lắc đầu, lấy chocolate chuẩn bị từ sớm ra, đi qua.
"Đồng Đồng a, Nhị Thiếu giao cho con, cùng nhau chơi và học tốt nha"
Tử Đồng ăn chocolate cầu, phất tay.
"Chú yên tâm, dưới sự che chở của con, không ai dám khi dễ nàng.".
"……".
Hồng ba im lặng, hắn đột nhiên vì Đồng Đồng sắp tiếp nhận giáo dục tiểu học cảm thấy lo lắng, đứa nhỏ này sẽ làm tức chết bao nhiêu lão sư đây……
"Chú ơi, người nhanh đi thôi, chúng con đều là người lớn, muốn học cách độc lập"
Tử Đồng quơ tay nhỏ bé đuổi ba Hồng, ba Hồng thở dài, lưu luyến không rời nhìn Nhị Thiếu một cái, thấy Nhị Thiếu người ta chỉ biết ngây ngô nhìn chằm chằm Tử Đồng, càng thêm buồn bực , lên xe, phất tay, chạy lấy người .
Phất phất tay tạm biệt cùng ba Hồng, Đồng Đồng xoay người, cười ha ha nhìn Nhị Thiếu, đương nhiên trọng điểm của nàng là bánh bích quy, vươn tay bắt đầu nắm khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Nhị Thiếu, nào xoa nào véo nào chà xát, mặt Nhị Thiếu lập tức biến dạng.
"Thiếu nhi, nghỉ đông không gặp Đồng Đồng, có nghĩ tới tớ không"
"Nhớ……".
Nhị Thiếu nhỏ tiếng trả lời, trong mắt đều là nồng đậm ý cười, nắm lấy Tử Đồng, từ trên xe hơi màu đen sáng ngời, một bé trai mang túi xách đen tuyền đi xuống, vừa thấy Tử Đồng cùng Nhị Thiếu, điên cuồng chạy tới.
"Đồng Đồng, Nhị Thiếu -".
Nhị Thiếu thấy rõ ràng Da Da quá hưng phấn, Tử Đồng lại là vẻ mặt khinh bỉ, nhìn Da Da, lắc đầu.
"Da Da, không phải tớ nói cậu là bé trai phải có dáng bé trai chứ, cậu nhìn xem cậu, con nít lại lớn đi?".
Da Da liệt miệng, cúi đầu nhìn bụng nhỏ đầy đặn của mình, khóc khóc chít chít .
"Đồng Đồng, ngày đầu tiên đến đến trường cậu liền đối với tớ như vậy, lòng tớ nát hết rồi"
"Hừ, cậu xem cậu, không chỉ có mập thêm một vòng, còn đen thành như vậy, không đứng xe một chút ngườu khác cũng chưa nhận ra"
Vừa nói vừa đi, ba bạn nhỏ đi theo giáo viên rất nhanh tới lớp, năm nhất cũng không tệ lắm, cùng năm nhất nhà trẻ giống nhau. Càng đúng như trước giáo viên nam, tuổi tác thầy giáo không lớn, mang học trò năm nhất, tuy rằng đều là con nít không hiểu chuyện, nhưng hắn vẫn hồi hộp như cũ, cầm phấn viết lên bảng đen tên của mình, cười xấu hổ hướng mọi người giới thiệu bản thân.
"Các học sinh, thầy họ Vu, về sau các con gọi thầy là thầy giáo Vu là được rồi.".
Các bạn nhỏ đều mê mang nhìn chữ trên bảng đen, nghe lời gật gật đầu, chỉ có Đồng Đồng lập tức đứng lên, chỉ vào chữ trên bảng đen.
"Thầy ơi, người như thế nào có thể gạt người, người rõ ràng viết là Làm! Chúng con hẳn nên gọi người là thầy giáo Làm!".
"……".
Vì thế, trong một ngày, Tiểu Tử Đồng liền vì tên của thầy giáo Làm nổi tiếng trong bầu trời tiểu học.
Thầy giáo Làm giới thiệu xong, sau đó là các bạn nhỏ lên bục giới thiệu, các bạn nhỏ đều có chút thẹn thùng, có đi lên nói một chút khẩn trương thiếu chút nữa té trên đài, nói mấy câu nói lắp nghe không được, bao nhiêu đây làm trong lòng thầy giáo Làm có điểm an ủi, mà khi Tử Đồng của chúng ta lên bục, tất cả mọi người đều hết hồn rồi.
Tử Đồng đứng trên bục giảng, vung tóc, nghiêm túc phất phất tay.
"Chào mọi người!".
Nhiều năm rèn luyện làm cho Da Da theo bản năng nâng tay lên, hướng Tử Đồng quơ quơ.
"Chào nữ vương!".
"Thật vui khi được gặp mọi người, hơn nữa tớ vừa rồi nhìn nhìn, trong lớp có thiệt nhiều bạn nam xinh đẹp, tớ hiện tại càng thêm vui vẻ. Tớ gọi là Tử Đồng, các cậu có thể gọi tớ là Đồng Đồng, từ nay về sau, có chuyện gì đều có thể tới tìm tớ, tớ……bla bla bla bla……".
Thầy giáo Làm mở to hai mắt nhìn Đồng Đồng phong phạm lãnh đạo trên bục, lắc lắc đầu, đứa nhỏ này cũng không đơn giản.
Đồng Đồng xong rồi, chính là tới Tiểu Nhị Thiếu giới thiệu, Nhị Thiếu hôm nay không có mặc váy, mặc tây trang màu lam mới mua, áo sơmi nhỏ nhìn qua rất là xinh đẹp soái khí, nàng vẫn là như trước giống nhau không thích nói chuyện, đi lên bục trình diễm một màn giả âm thanh các loại nhạc cụ được học khi nghỉ đông, giả âm các loại nhạc khí học giống như đúc, tiếng vỗ tay từng mảnh từng mảnh thậm chí nhiều hơn Đồng Đồng, cuối cùng, Tiểu Nhị Thiếu hướng mọi người mỉm cười, thẹn thùng chạy xuống, không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt bạn nam!
Thời gian khóa thứ nhất qua rất nhanh, bởi vì tính cách Đồng Đồng từ trước đến nay thích náo nhiệt, vừa vào khóa không lâu bên người liền có rất nhiều bạn học, nghỉ đông, bởi vì bận tâm đến tính cách bạo lực của con gái, mẹ Tử đã cho nàng học một khóa khắc sâu là nếu người bạo lực thì người sẽ bị bỏ tù, bạn nhỏ Đồng Đồng dần dần cũng hiểu được làm như vậy là không đúng, vì tránh không bị bỏ tù, trước mặt mẹ Tử giơ lên ba ngón tay thề, về sau không hề đánh bạn học bậy bạ nữa, nếu thật sự nhịn không được thì phải đi tìm Nhị Thiếu, Mẹ Tử nghe xong thở dài, lắc đầu, Nhị Thiếu, vất vả con rồi.
Bên người Nhị Thiếu trái lại còn lạnh lùng hơn, nàng tựa vào trên băng ghế nhỏ mặt không có biểu tình làm cho các bạn nhỏ không dám tiếp cận, âu cũng là thói quen, từ nhỏ đến lớn đều là như thế, vươn một cánh tay, chống đầu, híp nửa mắt nghe Đồng Đồng cùng các bạn nhỏ nói chuyện phiếm, nghe được đoạn vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn thường thường giơ lên.
Ngay tại bầu không khí hài hòa này, một tiếng khóc chót tai cùng tiếng quát tháo đột ngột truyền đến, mọi người đồng thời giật mình, nhìn theo hướng âm thanh truyền tới, chỉ thấy một bạn gái gầy yếu trắng trẻo bị một bạn nam to con cường tráng hung hăng đẩy té trên mặt đất, đang dùng tay lau nước mắt, không ngừng khóc.
Tử Đồng nhíu nhíu mày, đẩy đám người ra rồi đi qua, không giống các bạn nhỏ sợ hãi vây xem, nâng bạn gái dậy, còn cẩn thận vỗ vỗ đất dính trên váy nàng.
"Cám ơn.".
Cô bé dùng ánh mắt khóc sưng đỏ nhìn Đồng Đồng, Đồng Đồng lắc đầu, xoay người trừng hai mắt nhìn bạn nam cao béo kia.
"Uy, cậu là gì mà bắt nạt người khác? Cậu tên gì?".
"Tớ gọi là Cao Tráng, cậu quản cái gì, đồ con gái lừa đảo xấu xa !".
[#‵′], từ nhỏ đến lớn, chỗ nào có người dám nói Tử Đồng như vậy, Đồng Đồng hai tay chống nạnh, trừng hắn.
"Bạn nam tốt không nên làm cho bạn nữ rơi lệ cậu biết không?".
"……".
Tiểu Nhị Thiếu vẫn ghé vào trên bàn nghe xong lời này thở dài, quay đầu, nhìn về phía Da Da.
"Lại tới nữa.".
"Tớ quản cậu, cậu là ai a, dám quản chuyện của tớ! Tớ nguyện ý khi dễ Tiểu Nặc cậu quản sao?".
"Tiểu Nặc?".
Tử Đồng sửng sốt một chút, xoay người nhìn bạn gái kia, quả nhiên cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn, cánh tay nhỏ, chân nhỏ, toàn bộ đều nhỏ nhỏ vui ý.
"Cậu -".
"Tớ gọi là Nặc thụ thụ……".
Cao Tráng ở bên cạnh thấy phiền toái, không nói hai lời, hai bước tiến lên, dùng sức đẩy Tử Đồng, Đồng Đồng là một cô gái nhỏ nào có khí lực như hắn, lại không có phòng bị, lập tức bị đẩy ngã trên mặt đất, Nhị Thiếu vẫn ghé vào bên cạnh yên lặng xem cuộc chiến thấy Tử Đồng bị đẩy ngã, trong nháy mắt biến sắc, rút cánh tay ra, đứng lên.