Chương 8: Anh ơi, làʍ t̠ìиɦ với em đi

Trần Tận không có tâm tư để thực hiện lời hứa của mình, nếu lúc này còn nghĩ đến loại chuyện đó, thì anh chính là cầm thú!

Bây giờ điều anh quan tâm nhất chỉ có Lâm Nhiễm.

Dáng vẻ hiện tại của cô làm anh cực kỳ sợ hãi.

Trên mặt Trần Tận hiện rõ sự tức giận, bộ dạng sẵn sàng ra mặt thay Lâm Nhiễm bất cứ lúc nào, "Nhiễm Nhiễm, nói cho tôi biết, tên khốn nào dám bắt nạt cậu, tôi tìm hắn ta tính sổ!”

Lâm Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu, xuống giường đi về phía anh, mùi rượu trên người nồng nặc, "Anh trai, làʍ t̠ìиɦ với em đi.”

Cô kéo tay Trần Tận lắc lư, như đang nũng nịu.

Nhưng đối với Trần Tận, hành động vốn dễ thương này, giờ đây trở nên thật đáng thương, làm gì có ai cầu xin anh làm điều đó với đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ.

Trần Tận đảo khách thành chủ, đưa cô đến trước tủ quần áo, tiện tay tìm một bộ đồ của mình bọc cô lại.

Anh im lặng mặc quần áo và lau tóc cho cô, sau đó ôm cô lên giường, phủ chăn bông lên chân cho cô.

Lâm Nhiễm từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, mà cứ dán chặt mắt trên người anh.

"Nhiễm Nhiễm, nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?" Làm xong mọi thứ, Trần Tận chịu đựng đau lòng, kiên nhẫn hỏi cô một lần nữa.

Hai người cách nhau nửa thân, khoảng cách này vẫn khiến Lâm Nhiễm cảm thấy không an toàn.

Cô vén chăn lên, nhào vào vòng tay ấm áp rộng rãi của anh, nỗi căng thẳng trong lòng mới vơi bớt đi.

Trần Tận cảm nhận được sự căng thẳng của cô, trước đây cô chưa bao giờ ôm chặt anh như vậy, quần áo cũng sắp bị tay cô vò nát.

"Không sao, tôi ở đây, đừng sợ."

Anh mở rộng vòng tay đón nhận mọi nỗi niềm của cô, không ngừng an ủi cảm xúc của cô.

Hồi lâu sau, tâm trạng của cô mới có vẻ ổn định, anh hỏi lại: "Nhiễm Nhiễm, chú và dì không ở đây, tôi là người mà cậu có thể tin tưởng nhất, nói cho tôi biết, hôm nay cậu bị sao vậy?”

"Ừm." Lâm Nhiễm rốt cuộc đáp lại anh.

Có điều lần đáp lại này, đi kèm với sự chủ động của cô.

Cô ngẩng đầu trong vòng tay anh, mò mẫm môi hôn lên xương quai xanh và cần cổ lộ ra dưới cổ áo của anh.

Đang định hướng lên trên, thì bị Trần Tận đẩy ra.

“Nhiễm Nhiễm!”

Trần Tận nhíu mày, nghiêm mặt, mặc dù anh rất muốn nhào vào cô, nhưng không phải bây giờ!

"Làʍ t̠ìиɦ với tôi, làm xong tôi sẽ nói cho cậu biết." Lâm Nhiễm rất nghiêm túc.

Cô không đùa với anh, đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra để loại bỏ tâm lý bị ảnh hưởng của mình.

Khi biết đồ mình mặc qua bị tên biếи ŧɦái xa lạ dùng thủ da^ʍ, cô có cảm giác bị mùi kinh tởm của gã đàn ông kia vấy quanh toàn thân, không cách nào rửa sạch được.

Cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng có một giải pháp: Muốn loại bỏ mùi không thích thì tìm mùi khác che lấp!

Lâm Nhiễm cũng biết việc này thật đáng khinh, nhưng bây giờ cô thật sự không có cách nào khác.

Nếu vẫn tiếp tục vật lộn với cảm giác khó chịu trong lòng, nếu điều đó không xảy ra vào đêm nay cô sẽ gục ngã mất.

Những dấu vết trên cơ thể và tình trạng hiện tại của cô khiến Trần Tận suy nghĩ rất nhiều.

"Nhiễm Nhiễm, có phải cậu bị..."

Lẽ nào lúc cô rời trường hoặc trên đường đến nhà hàng, đã bị ai đó lôi kéo và làm gì đó trong ngõ hẻm?

Nếu là vậy, vì cô, anh sẽ liều mạng gϊếŧ chết tên đó!

"Không phải."

Lâm Nhiễm cắt đứt suy nghĩ lung tung của anh, "Tôi không bị người khác làm gì, đây vẫn là lần đầu tiên, nhưng tôi muốn cho cậu, cậu muốn không? ”

"Tôi muốn!"

Trần Tận không nói hai lời, nóng lòng đáp lại cô, "Nhưng..."

Anh còn muốn nói gì đó nhưng Lâm Nhiễm không cho anh cơ hội và chặn lấy môi anh bằng một nụ hôn.

Cô duỗi thẳng eo ngồi trên đùi anh, từ trên cao nhìn xuống, ôm vai anh, nụ hôn đầu vừa vụng về mà mạnh mẽ, trằn trọc trên môi anh.

Trần Tận mở to hai mắt.

Anh đã mơ tưởng được hôn cô không biết bao nhiêu lần, nhưng chắc chắn không phải giống thế này, cô như đang tức giận mà làm cho xong nhiệm vụ, hoàn toàn không có chút tình cảm nào.

Anh dùng sức đẩy cô ra, Lâm Nhiễm bị từ chối lại lao tới lần nữa.

Lặp đi lặp lại hai lần, Trần Tất bất lực trước sự cố chấp và kiên định của cô.

Anh ném cô xuống, đè lên giường, điên cuồng đáp lại nụ hôn không chút kỹ xảo, bàn tay to vén quần áo cô lên, sờ loạn trên người cô.

Dường như Trần Tận đã đoán được điều gì đó, Lâm Nhiễm hẳn đang có tâm sự, hơn nữa còn muốn anh thu hút sự chú ý của cô.

Vì vậy, anh thỏa mãn cô.

Chỉ là, cô có thể biến anh thành cầm thú, nhưng anh không thể làm ra chuyện không bằng cầm thú.

"A, phải như vậy..."

Lâm Nhiễm bị động tác thô lỗ của anh làm đau, nhưng cô rất vui vẻ.

Có lẽ điều này giúp cô thấy thoải mái hơn.

Lâm Nhiễm nóng lòng đưa tay xuống, sờ vào thứ dưới đáy quần anh, nơi đó vẫn chưa cứng.

Cả hai đều đang lo lắng nặng nề, làm sao Trần Tận dễ dàng có phản ứng, sở dĩ anh làm vậy với cô, là muốn biết chuyện trong lòng cô mà thôi.

"Trần Tận, cho tôi, sờ phía dưới tôi, vào trong tôi cũng được, nhanh lên."

Lâm Nhiễm dùng những từ bản thân thường thấy, ôm lấy anh không buông.

Trần Tận bị lời nói của cô làm hoảng sợ đến mức phải dừng lại, anh ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô, muốn hỏi nhưng không dám.

Lâm Nhiễm nhìn thẳng vào mắt anh, trầm mặc chốc lát rồi cầu xin: "Xin cậu..."

"Mẹ kiếp! Sao cố tình là lúc này!”

Trần Tận cắn răng chửi rủa một tiếng, bật dậy nhanh chóng cởϊ qυầи áo trên người cả hai, phát động tổng tấn công cô.

Nụ hôn thô lỗ, động tác thô lỗ, còn có dươиɠ ѵậŧ dần trở nên cứng rắn nóng bỏng giữa hai chân cô, nó như đang gào thét muốn phóng thích du͙© vọиɠ bị dồn nén và uất ức của anh.

Những dấu vết tự cô gây ra đã bị che lấp bởi những dấu vết thuộc về anh, một đường hôn ướŧ áŧ kéo xuống, khiến cô càng thêm mềm mại dễ bắt nạt.

“Nhớ kỹ, lần này tôi buông tha cậu, lần sau không dễ dàng vậy đâu!”

Trần Tận tách chân cô ra, nguy hiểm nhìn cô rồi để lại một câu không thể giải thích, sau đó cúi người, liếʍ tiểu huyệt của cô.

Kɧoáı ©ảʍ kỳ diệu chưa từng có kéo Lâm Nhiễm dần tiến vào trạng thái, rơi xuống vực sâu của du͙© vọиɠ.

Hai mắt cô mở to, miệng hé mở, thở gấp không dám nhúc nhích, thần kinh lập tức căng thẳng, toàn thân trên dưới chỉ có chỗ bị Trần Tận ngậm là mềm nhũn.

"A... hờ, hờ..."

Sau khi thiếu oxy, thân thể phản ứng một cách tự nhiên, Lâm Nhiễm thở hổn hển, hai tay nắm chặt ga giường dưới thân.

Đây là lần đầu tiên Trần Tận nhìn thấy và chạm vào hoa huyệt của cô ở khoảng cách gần, lúc trước dựa vào cảm giác sờ qua hai lần nhưng không nhìn kỹ.

Giờ đây, anh mới thật sự có cơ hội thấy rõ phía dưới cô.

Âʍ ɦộ sạch sẽ và hồng hào, không có lông, mềm mại và ngọt ngào, tinh tế đến nỗi Trần Tận sợ đầu lưỡi của mình sẽ làm tổn thương cô.

Anh cẩn thận di chuyển thật nhẹ nhàng.

Lâm Nhiễm bất mãn với điều đó, hai tay ấn đầu anh, nâng mông lên nghênh đón.

"A Tận, thật thoải mái, cho tôi, giúp tôi làm, lần trước cậu còn nợ tôi một lần cao trào..."

......................................................Dải phân cách.........................................................

Aigooo, hỏng mạng rồi, đã hết thời gian cập nhật.