Chương 7: Cậu nói giúp tôi liếʍ, còn giữ lời không?

Cùng Trần Tận xảy ra loại chuyện quá mập mờ này, Lâm Nhiễm thừa nhận, ban đầu đúng là có chút xấu hổ.

Nhưng sự lúng túng này kéo dài không lâu, bởi vì ngay sau đó là nửa tháng huấn luyện quân sự liên tục với cường độ cao.

Nửa tháng qua, hai người về đến nhà là nằm lăn ra ngủ, hoàn toàn không có thời gian để nói về những gì đã xảy ra đêm hôm đó.

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Lâm Nhiễm dành ra hai ngày tổng bảo dưỡng toàn thân, dùng hết tất cả các sản phẩm làm trắng và dưỡng ẩm cho da, tóc cũng không bỏ qua.

Shop online của cô đã mở cửa trở lại, cô muốn khôi phục lại trạng thái như trước càng nhanh càng tốt.

Lần này người mua đáng tin hơn lần trước, chỉ yêu cầu cô chụp mẫu mấy cái tất.

Ảnh chụp không cần lộ mặt, cũng không yêu cầu tư thế, cho cô mặc sức sáng tạo, Lâm Nhiễm gửi trước một bản thảo, bên kia không nói hai lời đã thông qua, thậm chí còn không yêu cầu gì thêm.

Nhưng Lâm Nhiễm là một người có đạo đức nghề nghiệp, cô tận tâm chụp xong bộ ảnh, sau đó còn tận lực chỉnh sửa.

Chỉ là khi chỉnh ảnh thì màn hình Ipad của cô không được nhạy lắm do bị trầy xước.

"Trần Tận, cho tôi mượn máy tính bảng của cậu một lát." Cửa phòng Trần Tận không đóng, Lâm Nhiễm trực tiếp đi vào.

Trần Tận cũng bị huấn luyện quân sự kéo chân nửa tháng, bây giờ phải liều mạng phiên dịch phụ đề, cả buổi chiều đều ở trong phòng đuổi chữ, ngay cả kính cũng không tháo ra.

Thấy Lâm Nhiễm chủ động tìm mình, Trần Tận cho dù bận rộn thế nào cũng dừng lại.

"Cuối cùng cậu cũng để ý tới tôi, thế nào, còn vì chuyện đó nên thấy không tự nhiên?"

Anh vừa kiếm máy tính bảng trong ngăn kéo, vừa trêu ghẹo cô.

"Ai không tự nhiên, tôi đang bận không rảnh để ý đến cậu."

Lâm Nhiễm lườm anh một cái, vẻ mặt không thèm quan tâm.

Nhưng khi ánh mắt vô tình rơi vào vị trí trên giường anh, cô vẫn nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm đó, trong lòng cũng hơi khó chịu.

Trần Tận lấy máy tính bảng và bộ sạc đưa cho cô.

Khoảnh khắc Lâm Nhiễm tiếp nhận, anh không lập tức buông tay, mà còn tà ác cười hỏi: "Nhiễm Nhiễm, tối đó... Cậu có đạt cực khoái không?”

Đêm đó anh cũng hỏi, nhưng cô không trả lời.

“Nhàm chán!”

Lâm Nhiễm dùng sức giật máy tính bảng trong tay anh, bỏ lại một câu liền ra ngoài.

Cô không trả lời, là vì đêm đó cô vẫn luôn ngoài cuộc, ngay cả khi tiến vào trạng thái, cô cũng chỉ gần đạt cực khoái.

Anh muốn cô nói thật không?

Nếu Trần Tận biết, anh sẽ bị tổn thương lòng tự trọng, hoặc sẽ tìm mọi lý do để giúp cô đạt tới cao trào thật sự.

Đến khi đó, cô xong đời!

Vì vậy, cô nên im lặng.

Máy tính bảng của Trần Tận còn như mới, rất dễ dùng, Lâm Nhiễm chỉ mất một buổi sáng đã sửa xong toàn bộ ảnh và gửi cho kim chủ.

Kim chủ rất vui vẻ, lập tức thanh toán số tiền còn lại trong vòng nửa tiếng sau khi nhận được ảnh, cuối cùng cô đã kiếm được hũ vàng đầu tiên trong đời!

Mộc Mộc Thất: Em trai, chị gái kiếm được tiền, buổi tối mời em ăn cơm.

Lúc nhận được tiền, Lâm Nhiễm gửi tin nhắn cho Trần Tận, gửi luôn địa điểm nhà hàng cô đã chọn.

23: OK

Trần Tận trả lời trong một giây.

Buổi tối.

Trần Tận định ở nhà chờ Lâm Nhiễm về rồi cùng đi, nhưng Lâm Nhiễm nhắn tin nói trong khoa có việc bận, bảo anh đến nhà hàng trước, anh liền đi thay quần áo.

Trong trường học.

Thật vất vả mới xong việc trong khoa, đứng ở cổng trường hào hứng chuẩn bị bắt taxi đến nhà hàng gặp Trần Tận, sau đó khoe mình kiếm được tiền, thì cô bị một bài đăng trong vòng bạn bè dọa mất hồn.

Bài đăng trên đó là của người kim chủ baba rất dễ nói chuyện sáng nay.

Nội dung là: Đêm nay là hương vị dễ chịu này.

Ngoài ra, còn kèm hai tấm ảnh, một tấm là ảnh cô mang tất, tấm còn lại là ảnh chiếc tất cô đã mang.

Chiếc tất kia bị người đàn ông cầm trong tay và đặt dưới đáy quần hắn ta, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết nó có ý nghĩa gì.

Lâm Nhiễm sững sờ tại chỗ, hồi tưởng lại mấy ngày nay cùng vị kim chủ này trao đổi, càng nghĩ càng thấy không thích hợp.

Thảo nào thái độ của người mua này tốt như vậy, không đòi hỏi gì, chỉ yêu cầu cô trả lại cho hắn tất cô đã mang, còn không cho cô giặt chúng.

Hắn nói lí do là để đảm bảo sản phẩm mới của cửa hàng không bị tiết lộ, không cho cô giặt vì tất giặt qua sẽ bị co rút và cũ, nên bảo cô trả sản phẩm gốc.

Cô đã tin vào điều đó!

Xem ra, người gọi là kim chủ baba kia không tìm cô để chụp sản phẩm mới, mà là vì thỏa mãn sở thích biếи ŧɦái của mình!

Lâm Nhiễm bỗng ớn lạnh và ghê tởm, cảm thấy toàn thân mình thật bẩn thỉu.

Định bắt taxi đến nhà hàng gặp Trần Tận, hiện tại liền quay đầu về.

Về đến nhà, Lâm Nhiễm xông vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, rửa sạch từ đầu đến chân thật kỹ.

Đứng trong phòng tắm càng lâu, cô càng thấy chán ghét.

Vừa nghĩ đến người kia đang cầm chiếc tất cô đã dùng qua làm loại chuyện tục tĩu đó, Lâm Nhiễm cảm giác như bị gạ tình vô hình.

Cô chà xát cả người đỏ bừng, nhưng cảm giác này ngày càng mãnh liệt, không thể giảm bớt.

Cuối cùng, Lâm Nhiễm vừa hối hận, vừa sợ hãi ngồi xổm trên mặt đất, khóc.

Trần Tận bên kia chờ hơn một tiếng đồng hồ, thời gian họ hẹn nhau đã trôi qua từ lâu.

Anh gửi rất nhiều tin nhắn và gọi vài cuộc cho Lâm Nhiễm, nhưng cô vẫn không trả lời.

"Mẹ kiếp! Cậu không phải trả thù tôi chứ, chơi tôi à!”

Lâm Nhiễm rất ít khi thất hứa hay đến trễ, nếu có, nhất định là cố ý.

Nên Trần Tận cho rằng, hôm nay cô không tới là vì trả thù những việc anh làm với cô hôm đó.

Lại đợi thêm nửa tiếng, Lâm Nhiễm vẫn không xuất hiện, Trần Tận tức giận đứng dậy đi về.

Trên đường về, anh nghĩ đủ cách trừng phạt cô vì không đến nhà hàng đúng hẹn, bao gồm cả việc lấy đây làm cớ, ném cô lên giường một cách đầy hợp lý.

Dù sao sau khi về nhà, không cho cô sắc mặt tốt là được, nếu không anh sẽ không được tự tin.

Vừa nghĩ đến bản thân chiếm ưu thế, có thể làm bậy, trong lòng Trần Tận có chút kích động, lúc mở cửa đã chuẩn bị xong hết lời thoại.

"Lâm Nhiễm, cậu..."

Trần Tận còn chưa kịp bắt đầu màn trình diễn, đã bị cảnh tượng trong nhà hù sợ.

Chỉ thấy cửa tủ lạnh mở toang, trên sàn nhà có bảy tám lon bia rỗng, cạnh sô pha rải rác mảnh vải bị cắt nát, nhìn giống chất liệu của tất chân.

Gối ôm hẳn bị coi là công cụ, ném vào tủ TV, đập vỡ bình hoa bên cạnh.

Trần Tận không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, nhưng mặc kệ là gì đi nữa, Lâm Nhiễm cũng không thể có chuyện!

“Nhiễm Nhiễm!”

Anh chạy vào phòng Lâm Nhiễm, quét một vòng không thấy cô, anh lại qua thư phòng và phòng khách, cũng không có.

Cuối cùng, tìm thấy cô trong phòng anh.

Bật đèn trong phòng lên, Lâm Nhiễm cả người trần trụi, ngồi trên giường.

Tóc cô còn ướt đẫm, rũ hết trên vai, trông như chưa từng được sấy, thậm chí là lau khô.

Thấy anh trở về, cô vẫn vô cảm, cũng không vội che đậy thân thể mình, vẻ mặt tan rã, cứ ngơ ngác ngồi im như vậy.

"Nhiễm Nhiễm, đã xảy ra chuyện gì?" Trần Tận cẩn thận hỏi.

Anh sợ hãi, anh chưa bao giờ thấy cô thế này.

Cô khóc ư? Còn nữa, vết trầy xước trên người cô do ai gây ra?

Đèn trong phòng đã sáng một lúc, Lâm Nhiễm mới nghe thấy giọng Trần Tận, cô uống rượu nên phản ứng chậm chạp, rốt cuộc cũng nhúc nhích.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh thật lâu, chợt cười một tiếng, "A Tận, cậu nói giúp tôi liếʍ, còn giữ lời không?”

..................................................Dải phân cách............................................................

Cốt truyện tiếp tục tiếp diễn, rất nhanh.