Chương 5: Lúc thủ da^ʍ muốn ôm cậu

Đối với chuyện Trần Tận nói muốn ảnh chụp của cô để quay tay, Lâm Nhiễm từ chối.

"Dùng ảnh của mình để quay tay, cậu không thấy buồn cười hả?"

Nếu là cô, lúc làm loại chuyện này mà trong đầu nghĩ đến Trần Tận, chắc chắn cô sẽ cười một trận!

Trần Tận tiện tay lật lật mấy bộ nội y trên giường cô, khách hàng này đúng là người trong nghề, nội y gửi tới, mỗi bộ đều có thể quay một bộ phim ‘hành động tình cảm’.

Anh cảm thấy rất mong đợi và vui mừng về cuộc sống tìиɧ ɖu͙© trong tương lai.

"Bắt đầu đi."

Trần Tận cởϊ áσ trước mặt Lâm Nhiễm, còn muốn tiếp tục cởϊ qυầи, bị Lâm Nhiễm túm lấy cạp quần.

"Cậu muốn làm gì?"

"Làm cậu." Anh cúi người đùa giỡn bên tai cô, dọa Lâm Nhiễm buông ra.

Trần Tận cởi hết chỉ để lại một cái qυầи ɭóŧ bốn góc, đóng cửa lại, kéo rèm cửa sổ, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên quỷ dị.

Làm xong tất cả, anh lại tiếp tục nghịch máy ảnh của Lâm Nhiễm.

Hướng về phía cô rồi điều chỉnh tiêu cự, tìm góc chụp, thuận tiện hỏi: "À, vừa rồi định hỏi, sao nãy giờ cậu cứ cầm trái chuối bông đó suốt vậy?"

Lâm Nhiễm không chút để ý bóp hai cái vào trái chuối bông trong tay, "Kim chủ baba nói lúc chụp ảnh, dưới háng người mẫu nam phải phồng lên lều vải, tôi sợ cậu không đạt yêu cầu, nên đặc biệt chuẩn bị cho cậu.”

Cô đã chuẩn bị mọi thứ cho buổi chụp, bao gồm cả việc trang trí phòng.

Phòng của cô bây giờ hoàn toàn là một phim trường, giường của cô là địa điểm chụp chính.

"Tôi không đạt yêu cầu?"

Trần Tận bị lời nói của cô kí©h thí©ɧ, tức giận đến mức anh hỏi ngược lại cô, "Cậu có biết con số hai mươi ba tượng cho cái gì không?”

"Hai mươi ba?"

Lâm Nhiễm lập tức nghĩ đến tài khoản của Trần Tận, "Tên Wechat của cậu hả, nó có ý nghĩa gì? ”

Bắt đầu từ cấp 2, tên tài khoản của anh là con số, nhưng con số này không cố định, hầu như mỗi năm đều thay đổi, và ngày càng tăng lên.

Cô đã hỏi anh tại sao, nhưng anh luôn bí ẩn từ chối trả lời.

"Hai mươi ba..." Trần Tận cúi đầu nhìn xuống hông mình, lúc ngước mắt mang theo nụ cười tà ác và đắc ý, "Là chiều dài dươиɠ ѵậŧ của tôi.”

Ầm ầm!

Mặt Lâm Nhiễm đỏ bừng trong chớp mắt, cô không phải bị chiều dài của thứ kia dọa sợ, mà là bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm đến đỏ mặt.

Ánh mắt đó, cộng thêm hai chữ lộ liễu kia, không hiểu sao lại khiến cô thấy mình như đang khỏa thân trước mặt anh, chờ được làʍ t̠ìиɦ.

Càng kỳ quái hơn, lúc này cô không hề chán ghét cảm giác này, đối với anh cũng không hề thấy loại lσạи ɭυâи buồn nôn mà cô vẫn nghĩ.

Phát hiện này làm Lâm Nhiễm có chút bối rối.

"Cậu cũng quá tự luyến nhỉ, còn dùng cách này cho cả thiên hạ biết cái đó của mình dài bao nhiêu, với lại, hai mươi ba ghê gớm lắm hả?" Lâm Nhiễm theo thói quen nịnh anh.

Cô không có kinh nghiệm cũng không có ấn tượng cụ thể nào về con số hai mươi ba, nên không biết đó là dài hay bình thường.

"Hai mươi ba có ghê gớm hay không, cậu xem thử thì biết."

Trần Tận biết cô chưa từng thấy ‘đồ’ của đàn ông, hôm nay anh sẽ cho cô mở mang tầm mất.

Anh đặt máy ảnh trong tay xuống, từng bước đi về phía cô, khi lại gần còn vuốt ve dưới thân, sau hai ba lần vuốt ve anh đã hoàn toàn đứng thẳng.

Lâm Nhiễm tận mắt chứng kiến anh cứng lên, sau đó lại nhìn anh móc ra cây dươиɠ ѵậŧ thật sự mà trước đây cô chưa từng thấy qua, cô hồi hộp đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, ngực đau nhói âm ỉ.

Lúc này, có lẽ cô nên hét lên, nhưng cô đã kìm chế được.

Cô khó khăn dời mắt, cứng đờ xoay người, ra vẻ trấn định, "Cậu mặc quần vào đi..."

Chưa dứt lời, Trần Tận từ phía sau ôm lấy cô, dí sát thứ kia vào hông cô, vô cùng rõ ràng.

Hành động của anh, từ thận trọng chuyển sang cứng rắn, Trần Tận vùi đầu vào vai Lâm Nhiễm, mắt nhắm hờ, ngửi mùi sữa tắm dễ chịu trên người cô.

"Nhiễm Nhiễm, cậu có thể..."

“Không thể!”

Lâm Nhiễm gấp gáp ngắt lời, cô biết anh muốn nói gì, nhưng cô không thể để anh nói ra, hay thực hiện nó!

Sự từ chối thẳng thắn của cô khiến Trần Tận có chút bất lực, bọn họ thực sự quá hiểu nhau, anh còn chưa mở miệng cô đã biết anh muốn gì.

Nhưng anh vẫn không buông cô ra, giữ nguyên tư thế.

Không được làm thì ôm thôi.

Cái thứ cứng ngắc dưới hông của anh, làm Lâm Nhiễm căng thẳng khó chịu, không dám nhúc nhích.

Cô biết đàn ông lúc này ý chí rất kém, cô không thể lộn xộn kí©h thí©ɧ anh.

"Nếu không, cậu tự mình giải quyết trước đi, ảnh chụp cũng không vội, đúng không?” Lâm Nhiễm yếu đuối đề nghị.

Dù sao đã quyết định bồi thường cho bên kim chủ baba, bọn họ cũng không cần thiết phải chụp liền đêm nay.

Chủ yếu là cô không muốn chụp!

“Được, tôi giải quyết một chút!”

Trần Tận khàn giọng, buông cô ra.

Ngay khi Lâm Nhiễm cho rằng đã an toàn, anh lại ôm cô lên, mang về phòng mình.

Trần Tận ném cô lên giường, xoay người tắt đèn, thuận tiện mở tủ lấy đồ.

“Trần Tận, cậu đừng làm bậy, nếu chú dì biết, cậu giải thích chuyện này thế nào!”

Lâm Nhiễm từ trên giường đứng lên muốn chạy, Trần Tận vừa tới, cô chỉ có thể nhắc nhở anh như vậy.

Nhưng Trần Tận hoàn toàn không nghe.

Trong căn phòng tối om, chỉ có màn hình máy tính chưa tắt lóe lên ánh sáng yếu ớt, thông qua nguồn sáng hai người có thể nhìn thấy hành động của nhau.

Trần Tận ném thứ gì đó nặng trĩu lên giường, nó còn nảy lên một cái.

Lâm Nhiễm không kịp biết đó là gì, đã bị anh đè xuống giường.

Cô hơi giãy dụa, cố gắng giảng đạo lý để anh khôi phục lý trí, "Trần Tận, cậu nhìn rõ tôi là ai, chúng ta đã quá quen thuộc, đừng như vậy.”

"Cậu yên tâm, tôi không cắm vào cậu, tôi chỉ muốn ôm cậu lúc cắm nó."

Trần Tận thì thầm bên tai cô, một tay nhốt không cho cô đi, tay kia cởi thắt lưng áo ngủ của cô, sờ vào.

"Ai cơ?"

Vẻ mặt Lâm Nhiễm chùng xuống khi nghe anh nói làʍ t̠ìиɦ với người khác, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Trần Tận vòng hai chân cô quanh eo mình, sau đó kéo con búp bê silicone mà Lâm Nhiễm mua, rồi nâng cô lên ngồi trên người nó.

Bờ mông chạm vào bề mặt silicon lạnh lẽo của búp bê, làm Lâm Nhiễm giật mình ôm chặt anh, "Cái gì trên giường vậy?”

"Búp bê cậu tặng tôi."

Tay trái Trần Tận vững vàng vây cô vào ngực, tay phải mò xuống háng, chuẩn bị hành động.

Bây giờ Lâm Nhiễm mới biết anh muốn làm gì.

Anh muốn sử dụng con búp bê đó để giải quyết, nhưng khi giải quyết, lại muốn ôm cô.

Đây là gì?!

..................................................Dải phân cách............................................................



Hôm nay trễ hơn một chút, mọi người đừng bận tâm ha ~