Chương 4: Chụp xong tôi giữ lại buổi tối dùng quay tay

Kim chủ baba* lại hối đơn hàng.

(*: cách nữ chính gọi khách hàng)

Lâm Nhiễm đi dạo trong trường một ngày vẫn không tìm được người thích hợp làm bạn diễn của cô, khách thì liên tục thúc giục đòi ảnh mới.

Còn mấy ngày nữa là huấn luyện quân sự, cô phải chụp xong ảnh trước khi vào huấn luyện, nếu bị cháy nắng sẽ không chụp mẫu được.

Buổi chụp sắp đến, bất đắc dĩ Lâm Nhiễm chỉ có thể đưa mắt đặt lại lên người Trần Tận.

"Cốc cốc cốc."

Lâm Nhiễm đứng trước cửa phòng Trần Tận, hít sâu một hơi, gõ cửa.

Trần Tận ngồi trước máy tính phiên dịch phụ đề mới, nghe tiếng gõ cửa, động tác trên tay anh vẫn không ngừng, đáp một tiếng, "Vào đi.”

Phòng của anh chưa bao giờ khóa, Lâm Nhiễ không gõ cửa trực tiếp vào, anh cũng không ngại.

Lâm Nhiễm đẩy cửa đi vào, ánh mắt Trần Tận liếc nhìn bộ dáng của cô.

Anh dừng tay gõ bàn phím, dựa lưng vào ghế, ánh mắt ngạc nhiên, đánh giá cô, "Cậu ăn mặc như vậy, vừa làm tóc trang điểm, định làm gì, quyến rũ tôi hả?”

Trên người Lâm Nhiễm bọc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu trắng dài tới bắp đùi, váy không có cúc áo, chỉ có một cái thắt lưng.

Thắt lưng buông lỏng, cô tiến lên phía trước.

Đây là lần đầu tiên Trần Tận thấy cô mặc đồ ngủ trưởng thành gợi cảm như vậy, còn đặc biệt sửa soạn bên ngoài.

Cô muốn làm gì?

Trên tay Lâm Nhiễm cầm máy tính bảng và một quả chuối bông có kích thước bằng một quả chuối thật, đi đến bên bàn Trần Tận, không nói tiếng nào, cứ như vậy chờ đợi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng Trần Tận nhịn không được mở miệng trước.

"Nếu là chuyện chụp ảnh, tôi đã nói rồi, loại quần áo ẻo lả này tôi..."

Trần Tận còn chưa dứt lời, Lâm Nhiễm đã cởi thắt lưng áo ngủ trước mặt anh, lộ ra một bộ nội y cô đã thay từ trước.

Đây là bộ thủ nhất trong bộ ảnh này.

Một chiếc áo liền thân màu tím nhạt, phía trên là bèo nhúm không dây, miễn cưỡng ôm hết ngực, phía dưới là qυầи ɭóŧ thắt lưng cao đến hông.

Chân cô không hề bị che khuất, và phần mông của cô lộ ra hơn nửa.

Trần Tận cổ họng lập tức căng thẳng, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập.

"Cậu, sẽ không thật sự muốn quyến rũ tôi chứ?"

Khóe miệng nhếch lên một tia hưng phấn, hạnh phúc đến nhanh vậy sao?

"Ai muốn quyến rũ cậu, đây là quần áo kim chủ baba muốn tôi chụp."

Lâm Nhiễm mở máy tính bảng, lật ra bản vẽ phác thảo mà khách hàng gửi cho cô, "Anh trai, bản vẽ của kim chủ baba phải chụp hai người, tôi không còn cách nào, chỉ có thể cầu xin cậu..."

Từ nhỏ đến lớn, cô thật sự rất ít khi nhờ Trần Tận, từ trước đến nay đều là anh luôn đi theo cô.

Lên đại học, bên cạnh không có cha mẹ và chú dì ở đây, anh tất nhiên trở thành người duy nhất để cô dựa vào.

"Cậu muốn chụp loại quần áo này!"

Trần Tận mạnh mẽ đứng dậy, trên mặt mang theo khϊếp sợ cùng tức giận, "Cậu điên rồi!”

Lâm Nhiễm bị anh rống đến lui về phía sau một bước, ấm ức không thôi, "Sao phải lớn tiếng như vậy, tôi cũng không làm gì.”

“Cậu còn muốn làm gì nữa!”

Trần Tận tìm di động, giống như định gọi điện thoại.

Lâm Nhiễm thấy vậy, trực tiếp nhào về phía anh, đẩy anh vào ghế, "Đừng cáo trạng với mẹ tôi, tôi chụp cái này không lộ mặt, chỉ cần cậu không nói, ai cũng không biết người này là tôi!”

Cô chỉ lo sốt ruột cam đoan, lại không phát hiện tư thế hiện tại của mình có bao nhiêu tồi tệ.

Ánh mắt Trần Tận di chuyển xuống phía dưới, cô đang ngồi trên đùi anh, đường nét giữa hai chân có thể thấy được rõ ràng, dán vào chỗ lồi lên của anh.

Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Bộ ảnh này cậu kiếm được bao nhiêu tiền?”

"Hả?"

Anh đột nhiên hỏi như vậy, Lâm Nhiễm có chút bối rối.

"Bộ ảnh này tôi mua, cậu chụp bộ ảnh này kiếm được bao nhiêu, phải bồi thường bao nhiêu, tôi trả hết!"

Anh không thể để cho bất cứ kẻ nào ngoại trừ mình nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Nhiễm!

Nhưng Lâm Nhiễm chỉ cảm thấy anh bị bệnh.

Cô ghét bỏ từ trên người Trần Tận đi xuống, nhặt áo ngủ trên mặt đất mặc vào, "Cậu có bao nhiêu tiền tôi còn không biết, cùng tôi diễn cái gì tổng tài bá đạo, đầu óc vào nước à.”

Hai nhà bọn họ ở đối diện, thực lực kinh tế trong gia đình không khác nhau lắm, lúc đi học anh còn mượn cô tiền tiêu vặt.

Bây giờ anh nói với cô muốn mua hết, không phải bị bệnh chứ là gì?

Trần Tận quay đầu, mở một trang mạng trên máy tính, sau đó túm lấy cánh tay cô kéo đến.

Lâm Nhiễm khom lưng nhìn thoáng qua màn hình máy tính, phía trên có số dư tài khoản ngân hàng, con số kia là 300 ngàn.

"Chú dì cho cậu nhiều tiền tiêu vặt vậy?"

Làm sao có thể?

Hai nhà mới vừa góp tiền mua căn nhà này, chú Trần không có khả năng còn nhiều tiền mặt để cho anh.

"Đây là học bổng của tôi và số tiền mà studio kiếm được, nếu cậu muốn thì đưa hết cho cậu, lần sau không được chụp loại quần áo này nữa!" Trần Tận đến bây giờ vẫn chưa nguôi giận.

Nếu không phải tối nay cô tới tìm, anh cũng không biết cô nhận loại công việc này.

Lời của Trần Tận khiến Lâm Nhiễm trầm mặc.

Cô biết công việc này không tốt, thật ra trong lòng cô cũng không muốn chụp, chỉ là đơn đầu tiên mở hàng, khách hàng dễ nói chuyện, cô cũng ngại cự tuyệt.

Vốn tưởng không lộ mặt sẽ không sao, nhưng thấy Trần Tận phản đối như vậy, cô cũng cảm thấy hình như mình thật sự làm sai.

"Bây giờ tôi đi thay quần áo ngay đây." Lâm Nhiễm mất mát mở miệng.

Lúc mới mở shop nhiệt tình bao nhiêu, thì hiện tại thất vọng bấy nhiêu, đột nhiên cô cảm thấy, chắc đời này cô không thể sánh bằng Trần Tận.

Lúc đi học so thành tích với cậu, hiện tại so khả năng kiếm tiền với cậu, tương lai cô còn có thể so với anh không.

Bọn họ từ nhỏ đến lớn so với nhau, dù hai nhà không ai cảm thấy cô không bằng Trần Tận, nhưng Lâm Nhiễm nhịn không được vẫn cạnh tranh với anh, và với chính mình.

Hiện tại, anh đã tiết kiệm được 300 ngàn nhân dân tệ, còn cô lại ngửa tay xin tiền nhà, thật vô dụng.

Lúc Lâm Nhiễm xoay người muốn rời đi, Trần Tận nhét tấm thẻ ngân hàng vào tay cô, "Tiền ở đây, mật mã là sinh nhật cậu, tất cả đều cho cậu.”

Trên mặt anh không hề có tia miễn cưỡng nào, ngược lại còn hơi vui vẻ.

Lâm Nhiễm ngơ ngác nhìn thẻ ngân hàng trong tay, không biết nên phản ứng thế nào.

Đây là 300 ngàn, đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của anh, vậy mà nỡ cho cô?

"Trần Tận, có phải cậu coi trọng tình cảm thanh mai trúc mã không? Làm gì có ai cho thanh mai trúc mã của mình nhiều tiền thế này?!”

“Cậu nói mau, bán hay không bán đống ảnh này, dong dài!”

Trần Tận ra vẻ không kiên nhẫn, che dấu suy nghĩ thật trong lòng.

Mục đích anh tiết kiệm tiền là cho cô tiêu, trước kia không có cơ hội, hiện tại cơ hội đến, anh không nắm bắt sao được?

Lâm Nhiễm thiếu chút nữa đã quên chuyện anh muốn mua ảnh, có điều...

"Là cậu không cho tôi mặc loại quần áo này mà, sao còn muốn tôi chụp? Với lại, cậu muốn bộ ảnh này làm gì, cậu đâu có shop online.”

"Thì cứ coi như đã chụp rồi."

Nói xong, Trần Tận cầm máy tính bảng và kéo cô về phòng, "Mau dẫn tôi đi xem có kiểu gì nữa, cậu mặc hết cho tôi xem, chụp xong tôi giữ lại buổi tối dùng quay tay.”

........................................................... Dải phân cách............................................

Đi ngang qua cho nó vào bộ sưu tập nha~